Chương 461: Kiếp sau làm người tốt đi
Lý Nam Thiên hoảng sợ trợn to hai mắt, bởi hắn phát hiện cơ thể mình không nghe theo ý mình nữa.
Tần Dương đứng thẳng người, nhìn Lý Nam Thiên té ngã trên đất, con dao trong tay cũng rơi xuống đấy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy trong lòng hắn vẫn luôn rất chắc chắn, nhưng dù sao thực lực của Lý Nam Thiên rất mạnh. Nếu mình bị hắn đến gần, rất có khả năng ngay cả cơ hội rút súng cũng không có.
Tần Dương đợi mười mấy giây, lúc này mới chậm rãi đến gần Lý Nam Thiên, một cước đá văng con dao rơi trên đất.
Thân hình Lý Nam Thiên té xuống đất, không ngất đi. Không thể không nói thể chất của người tu hành quả thật vô cùng mạnh mẽ, nhưng cơ thể hắn đã hoàn toàn không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả há miệng nói chuyện cũng không thể mở ra.
Tần Dương đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Lý Nam Thiên.
- Không biết đây là gì đúng không? Có điều thuốc tê thì chắc ông phải biết nhỉ? Đối phó ông cần gì bài trí người mai phục, tự tôi đã có thể trừng trị ông dễ dàng.
Tần Dương tiện tay rút súng mình cắm ngang hông sau lưng, quơ quơ trước mặt Lý Nam Thiên.
Ánh mắt Lý Nam Thiên rơi trên cây súng, trong ánh mắt toát ra thần sắc khiếp sợ.
Hắn chợt phát hiện, mình không hiểu chút gì về Tần Dương.
Cây bút thép kì lạ có thể bắn ra thuốc mê hay còn có thể nói là món đồ chơi vặt của Ẩn Môn chế tạo, nhưng còn cây súng này?
Cây súng này chế tạo tinh xảo, nhìn một cái liền biết tuyệt đối không phải loại hàng nhái xoàng xĩnh lưu thông ở chợ đen.
Tần Dương cũng không nói gì nhiều, trực tiếp cắm súng về lại bên hông mình, cười nhàn nhạt với Lý Nam Thiên.
Lý Nam Thiên nhìn nụ cười nhàn nhạt kia của Tần Dương, trong lòng nhất thời tràn đầy tuyệt vọng.
Tần Dương có thể đem cây súng cho mình xem, vậy đã nói rõ đối phương căn bản không định để mình còn sống đi xuống núi.
Trong lòng Lý Nam Thiên không có quá nhiều sợ hãi, vì hắn không màng đến sự khuyên can của người em Lý Nguyên, nhất định muốn đích thân đối phó Tần Dương, cũng đã chuẩn bị tinh thần thất bại thậm chí tử vong. Nhưng đối diện với thất bại như này, trong lòng hắn tràn đầy sự không cam tâm.
Không phải là do thất bại, mà là do hắn đột nhiên cảm thấy mình rất ngốc.
Tự mình cho rằng thực lực của mình cách xa Tần Dương, chỉ cần tìm được cơ hội Tần Dương tách nhóm, mình nhất định có thể giết chết Tần Dương lặng yên không tiếng động, báo thù thay con trai. Nhưng bây giờ mới phát hiện đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của một mình mình.
Vốn tưởng mình mới là thợ săn kinh nghiệm phong phú, quay đầu lại lại phát hiện mình chính là một kẻ ngu!
Cảm giác bị lừa tràn ngập trong tim hắn.
Hiện tại Lý Nam Thiên chỉ muốn hỏi một vấn đề, rốt cuộc mày là ai?
Tần Dương không cho hắn cơ hội hỏi, đi đến sau lưng Lý Nam Thiên, ôm lấy cổ hắn từ sau lưng.
Mắt Lý Nam Thiên nhìn chằm chằm Tần Dương cách mình gần trong gang tấc, nhìn thấy sự lạnh lùng trong con ngươi của hắn, trong ánh mắt Lý Nam Thiên cuối cùng xuất hiện mấy phần sợ hãi.
Hắn muốn nói gì đó nhưng hắn không thể khống chế cơ thể bản thân.
Hắn giống như con cá bị ném lên bờ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Dương.
Căm hận, không cam lòng, sợ hãi...
Tần Dương lạnh nhạt nhìn vào cặp mắt của hắn, lạnh lùng nói:
- Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu ông đã chọn trở thành nanh vuốt của Lục Thiên Sinh, chọn trở thành kẻ thù cùa tôi, vậy ông phải giác ngộ cái chết do thất bại.
- Kiếp sau…làm người tốt đi.
Cùng với câu nói sau cùng rơi vào lỗ tai Lý Nam Thiên, Tần Dương siết hai tay, trực tiếp bẻ gãy cổ Lý Nam Thiên.
Tần Dương đỡ Lý Nam Thiên lên, ngồi dựa vào một gốc cây đại thụ, để hắn tựa như trong trạng thái nghỉ ngơi, nhặt con dao của hắn lên, cuối cùng ngồi lên bên cạnh hắn, nhìn từ xa giống như một già một trẻ sau khi leo núi mệt mỏi ngồi xuống tán cây nghỉ ngơi vậy.
Tần Dương lấy điện thoại ra, gọi điện cho Long Vương Diệp Tây Đông.
Tần Dương tóm tắt giản lược kể lại chuyện ân oán sư môn của hắn và chuyện hiện tại của hắn, Diệp Tây Đông và sư phụ Mạc Vũ của hắn có giao tình cũ, Tần Dương cũng không cần che giấu ông ấy điều gì. Hơn nữa cả chuyện này mình là người bị hại, cho dù hôm nay xem như cũng là Lý Nam Thiên muốn giết mình, mình phản kích mà thôi.
- Cậu đã thông báo cho Hoắc Kim Hải rồi phải không. Được, tôi sẽ gọi điện cho hắn. Sau này có những chuyện tương tự hắn sẽ giúp cậu, cậu không phải bại lộ thân phận của mình. Hơn nữa cậu phải chú ý thân phận của mình, đừng làm ra chuyện vượt quá chức quyền của mình. Cậu hiểu ý tôi không?
Tần Dương cười nói:
- Tôi hiểu, nếu không phải Lý Nam Thiên trăm phương ngàn kế muốn giết tôi, tôi cũng sẽ không đối phó hắn, tôi sẽ không lạm dụng chức quyền.
Diệp Tây Đông ừ một tiếng:
- Tôi tin cậu hiểu sự khác biệt trong đó. Nếu người khác khi dễ cậu, đương nhiên cậu có thể phản kích, cho dù có chuyện gì, chúng tôi cũng đỡ cho cậu.
Tần Dương cười nói:
- Được!
Diệp Tây Đông cũng rất hiểu rõ Tần Dương, biết hắn cũng sẽ không ỷ vào thân phận thành viên Long Tổ của mình mà làm càn nên cũng không nói nhiều nữa.
Tần Dương chợt nhớ tới một chuyện, báo cáo:
- Đúng rồi, công chúa Konnie mời tôi đi Anh chữa bệnh cho dì cô ấy…
Tần Dương hồi báo đơn giản chuyện này, hắn là đặc công hoạt động trong Long Tổ, việc ra nước ngoài như này nhất định phải xin phép báo cáo với tổ chức.
Phía Diệp Tây Đông tựa hồ sửng sốt:
- Dì của công chúa Konnie?
Tần Dương gật đầu:
- Phải, vì trước kia lúc tôi và công chúa Konnie du ngoạn, vì cứu người, cô ấy biết y thuật tôi rất lợi hại, dì cô ấy tên Minna…
Phía Diệp Tây Đông trầm mặc mấy giây:
- Chuyện này có chút trùng hợp. Cậu có thể đi, vừa hay có việc để cậu hoàn thành.
Chân mày Tần Dương giựt giựt:
- Nhiệm vụ?
- Ừ, xem như là vậy.
Diệp Tây Đông trả lời một câu:
- Thật ra vẫn liên quan đến con chip trước đây cậu mang về.
Tần Dương có chút kỳ quái hỏi:
- Con chip đó không phải đã được mở rồi sao?
- Phải, chính vì được mở rồi, chúng ta mới biết càng nhiều thứ hơn, có một số thứ chúng ta đã lạc hậu rất nhiều rồi. Chúng ta nhất định phải bước nhanh hơn. Anh có một viện nghiên cứu kỹ thuật cao cấp, là thứ chúng ta cần gấp. Đến lúc đó cần cậu đi lấy tài liệu kĩ thuật này.
Nếu là chuyện đứng đắn, hơn nữa còn là nhiệm vụ, Tần Dương dĩ nhiên sẽ không từ chối, sảng khoái gật đầu:
- Được!
Tần Dương giúp dì Konnie chữa thương tích, đó là việc riêng, hoàn thành nhiệm vụ là việc công. Đã là hai chuyện khác nhau, Tần Dương dĩ nhiên cũng sẽ không vì quan hệ với Konnie thế nào mà cảm thấy không thích hợp hay sao đó.
Tần Dương cúp máy, ngồi tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, điện thoại Tần Dương vang lên, Tần Dương nhìn một cái, là Hàn Thanh Thanh.
Giọng Hàn Thanh Thanh tràn đầy ân cần:
- Cậu đang ở đâu?
Tần Dương cười nói:
- Tôi ở giữa sườn núi trong rừng rậm.
Hàn Thanh Thanh hỏi nhỏ:
- Cậu không sao chứ?
Tần Dương cười nói:
- Không sao, không cần lo lắng.
- Người cậu lo lắng không xuất hiện?
Tần Dương nhẹ giọng nói:
- Có xuất hiện, đã xử xong rồi.
Giọng Hàn Thanh Thanh hơi cao hai độ:
- Xử xong?
Tần Dương ừ một tiếng, cũng không giải thích chi tiết:
- Bây giờ tôi đang đợi người đến xử lý, chắc còn phải một tiếng nữa. Các cậu chơi trước đi, chút nữa tôi sẽ quay lại.
Hàn Thanh Thanh bên kia do dự mấy giây:
- Tôi có thể đến xem thử không?