Chương 462: Yên tâm
Tần Dương sững sốt một chút, cười khổ nói:
- Một người chết có gì đáng nhìn đâu?
Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cùng nhau trải qua trận đấu súng, cô cũng biết thân phận người tu hành của Tần Dương, nên những chuyện này Tần Dương không hề che giấu cô.
Hàn Thanh Thanh kiên trì nói:
- Tôi muốn đến xem thử.
Tần Dương suy nghĩ một chút, vẫn cự tuyệt nói:
- Tôi không biết hắn còn có đồng bọn nào khác không, nếu còn có đồng bọn, bây giờ cậu đến đây vô cùng không an toàn. Cậu yên tâm đợi tôi, chút nữa tôi sẽ xuống.
Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương nói rất kiên quyết, cũng biết Tần Dương đúng là muốn tốt cho mình, lập tức không khăng khăng nữa:
- Được, vậy cậu cẩn thận một chút.
Tần Dương cười nói:
- Không sao, nguy hiểm đã qua rồi…Bây giờ các cậu đang làm gì?
- Chúng tôi mới vừa chuẩn bị đồ nướng xong, chuẩn bị nướng…
Tần Dương cười nói:
- Chừa cho tôi chút thịt sườn, đừng ăn hết sạch đấy.
Có lẽ Hàn Thanh Thanh bị lời nói ung dung của Tần Dương cảm nhiễm, trong giọng nói vốn có chút lo lắng đã vui vẻ lên mấy phần:
- Có rất nhiều, đừng lo không có ăn.
- Được, các cậu ăn trước đi.
Tần Dương cúp máy, thở phào nhẹ nhõm.
Đợi khoảng một tiếng, Hoắc Kim Hải dẫn hai người đàn ông xuất hiện trước mặt Tần Dương.
Hắn biết rõ lai lịch của Tần Dương, Long Vương cũng đã gọi điện cho hắn nên hắn căn bản không hỏi thăm, trực tiếp vẫy vẫy tay với hai người đàn ông đó. Hai người đàn ông này cũng không nói lời nào, một người trong đó khom người vác Lý Nam Thiên lên, hai người đi ra bên ngoài
Hoắc Kim Hải lại đặt mông ngồi xuống xuống cạnh Tần Dương, cười nói:
- Lão đệ, phiền phức của chú không ít nhỉ.
Tần Dương cười nói:
- Ân oán sư môn, em cũng bó tay. Người khác muốn giết chết em, em cũng không thể ngồi chờ chết.
Hoắc Kim Hải ừ một tiếng:
- Long Vương gọi điện cho anh, có Long Vương bảo vệ chú, sợ gì.
Tần Dương cười nói:
- Em không dám làm càn, nếu không người đầu tiên trừng trị em chính là Long Vương.
Hoắc Kim Hải mặt đầy biểu cảm không quan tâm:
- Mấy tên này, tên nào cũng có thực lực tốt như vậy, không ra sức vì nước thì thôi, lại còn làm những việc xấu xa, chết rồi cũng đáng đời. Chú dùng kim tẩm thuốc mê đối phó hắn?
Tần Dương gật đầu:
- Vâng, không dùng súng.
Hoắc Kim Hải mặt đầy đồng tình nhìn thi thể Lý Nam Thiên bị cõng đi sắp biến mất, lắc lắc đầu nói:
- Sợ rằng hắn đến chết cũng không hiểu rốt cuộc mình thua ở chỗ nào.
Tần Dương nghĩ đến ánh mắt trước khi chết của Lý Nam Thiên, cười cười nói:
- Đúng vậy, khi hắn nhìn thấy súng của em, quả thực khiếp sợ và nghi hoặc tột độ, hiển nhiên hắn không hiểu sao em lại có súng…
Hoắc Kim Hải cười haha nói:
- Hắn tưởng bản thân chỉ đối phó với một người tu hành có chút thực lực, lại không biết lai lịch thực sự đối thủ của mình, thua cũng không oan uổng. Có điều nếu không phải là người trong nội bộ của anh, anh cũng sẽ không cảm thấy một tên nhóc chừng hai mươi tuổi có thể sở hữu một mặt khác hoàn toàn không ai biết được.
Tần Dương đứng lên, cười nói:
- Dù nói thế nào, cái chết của hắn tóm lại có thể rung lên hồi chuông báo động cho một số người, phiền Hoắc đại ca đích thân đi một chuyến rồi.
Hoắc Kim Hải lắc đầu:
- Dù sao cũng là cuối tuần, anh cũng nhàn rỗi. Người này còn có đồng bọn không?
Tần Dương cười cười nói:
- Có thể có, có điều không cần phải để ý đến. Có chút tin tức cuối cùng vẫn cần để người ta truyền ra ngoài. Hơn nữa người ta cũng không làm gì, một là không tiện tra xét, hai là cũng không thể tùy ý bắt người.
Hoắc Kim Hải thấy Tần Dương nói vậy cũng không quan tâm nữa, không câu chấp đứng dậy:
- Được, vậy thì không quản nữa. Anh đi trước đây, chú tự mình cẩn thận một chút.
Hoắc Kim Hải rời đi trước, lúc này Tần Dương mới không lo lắng từ rừng cây đi ra ngoài, chắp hai tay chậm rãi xuống núi.
Lúc Tần Dương xuống núi, mấy người Hoắc Kim Hải đã đem Lý Nam Thiên bỏ vào trong xe, trực tiếp rời đi, còn về kéo người đi đâu, Tần Dương không cần quan tâm, tóm lại điều hắn rất rõ ràng là con người Lý Nam Thiên này từ đây cũng biến mất trên thế gian.
Khi Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương, trong lòng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm. Trước đó sau khi Tần Dương rời đi, cô vẫn luôn trầm mặc lo lắng.
Đám người Hà Thiên Phong đang bận nướng, bọn họ làm sao biết Tần Dương mới đi ra ngoài một chuyến nhưng đã trải qua sinh tử. Thấy Tần Dương quay lại, Hà Thiên Phong cười nói:
- Lão đại, vừa rồi cậu một mình đi vòng quanh núi à?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, ra ngoài đi loanh quanh, như vậy mới trốn việc được. Cậu xem, bây giờ quay lại không phải có sẵn đồ ăn rồi sao?
Tôn Hiểu Đông đưa một lon bia tới:
- Lão đại, nào, làm một lon, vừa uống vừa nướng thịt, vui lắm.
Tần Dương cười nhận lấy bia, mở ra mới uống một hớp, Hàn Thanh Thanh đã đặt sườn ướp sẵn lên vỉ nướng.
Tần Dương quay đầu nhìn lướt qua:
- Mấy bạn học khác đang làm gì đó?
Hà Thiên Phong cười nói:
- Có một nhóm người leo núi giống cậu, còn một nhóm đang câu cá, có vài người đang đánh bài, nhóm còn lại chính là chúng ta.
Tần Dương cười haha:
- Cuối tuần như này mới gọi là cuối tuần chứ.
Trêu ghẹo một trận, Hàn Thanh Thanh đem sườn đã nướng xong đưa cho Tần Dương, thuận thế thấp giọng hỏi:
- Người kia đâu?
Tần Dương cười nói:
- Tôi gọi điện bảo người đón đi rồi.
Tần Dương hơi ngừng trong nháy mắt, cười nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều, tôi là phòng vệ chính đáng, không phạm pháp.
Tần Dương làm vậy với Lý Nam Thiên đương nhiên không phải tự vệ, phải biết lúc đó Lý Nam Thiên đã mất năng lực công kích, nhưng Tần Dương phải nói như vậy để Hàn Thanh Thanh an lòng, để cô không lo lắng.
Đôi mắt to xinh đẹp của Hàn Thanh Thanh nhìn chằm chằm Tần Dương, trong con ngươi xinh đẹp vẫn có chút lo lắng không che giấu được. Dù sao đối với người bình thường mà nói, giết người là việc cực kì cực kì nghiêm trọng.
Ban đầu ở trên hoang đảo, Tần Dương đã giết không ít người, nhưng dù sao đó là ở nước ngoài, cũng là vì để sống tiếp. Hàn Thanh Thanh cũng rất rõ, nhưng bây giờ là ở trong nước, tình huống này dĩ nhiên hoàn toàn không giống.
Hàn Thanh Thanh đương nhiên sẽ không cảm thấy Tần Dương lạm sát kẻ vô tội, hay nói hắn không đúng, cô chỉ là lo lắng thay Tần Dương, lo lắng hắn phạm pháp mà thôi.
- Thật sự không phạm pháp?
Tần Dương ừ một tiếng, thấp giọng nói:
- Người đến là quan chức, cậu cảm thấy nếu tôi thực sự phạm pháp, bọn họ sẽ giúp tôi sao?
Hàn Thanh Thanh sững sốt một chút:
- Cậu có quan hệ với quan chức?
Tần Dương cười nói:
- Dù sao người tu hành là cường giả của thế giới này, dù là thời đại khoa học kỹ thuật, gia tộc người tu hành tóm lại đều sở hữu rất nhiều tài nguyên của xã hội này. Rất nhiều gia tộc người tu hành có không ít người đều làm chính trị, sư phụ tôi là người lợi hại như vậy, có chút quan hệ xã hội cũng rất bình thường mà.
Câu này của Tần Dương là nói thật, tính ra quan hệ của Long Vương và sư phụ Mạc Vũ quả thực rất tốt. Nhưng cũng không tính là nói thật, vì người hôm nay đến dù sao cũng là vì thân phận đặc công của hắn, chứ không phải vì quan hệ với sư phụ Mạc Vũ của hắn.
Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương nói vậy thực sự đã yên lòng, nếu quan chức không truy cứu chuyện này, vậy thì thực sự không sao rồi.
Tần Dương thấy vẻ ung dung hiện ra trên mặt Hàn Thanh Thanh, trong lòng rạo rực hai phần, hắn rất rõ cô vẫn luôn lo lắng…