Chương 463: Con người nên biết tự lượng sức mình
Nhóm Tần Dương đang nướng thịt ở trong làng du lịch, tiếng nói cười vui vẻ vang vọng, dù ở chỗ rất xa cũng nghe thấy được.
Ở trong khu nhà kế bên làng du lịch, người thanh niên lúc trước mật báo cho Lý Nam Thiên cũng thấy được, không khỏi nhíu mày.
Không phải lúc trước Lý Nam Thiên đi truy sát Tần Dương sao, sao bây giờ Tần Dương lại an toàn quay về?
Người thanh niên đi đến một bên, lấy điện thoại ra gọi vào điện thoại của Lý Nam Thiên, đồng thời nhìn chằm chằm về phía Tần Dương bên kia.
Chuông điện thoại vang lên, người thanh niên trợn mắt nhìn thấy Tần Dương lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra, sau đó nghe máy.
- Alo...
Người thanh niên nghe được tiếng “alo” của Tần Dương từ trong điện thoại, cùng lúc đó, giọng của Tần Dương từ cách đó không xa cũng truyền tới.
Người thanh niên cảm giác toàn người mình như rơi vào hầm băng vậy.
Tại sao điện thoại của Lý Nam Thiên lại ở trên người của Tần Dương cơ chứ?
Lý Nam Thiên đâu?
- Alo?
Trong lúc người thanh niên ngẩn ra, ở bên kia giọng của Tần Dương lại vang lên, cùng lúc đó, ánh mắt sắc như bảo kiếm của Tần Dương cũng quét tới, xuyên qua đoàn người, đảo qua người thanh niên này, sau đó hắn lại quay đầu, ánh mắt lại lần nữa tập trung vào trên người thanh niên này.
Người thanh niên thậm chí còn cảm nhận được sự sắc bén trong ánh mắt của Tần Dương, cũng thấy được khóe miệng khẽ nhếch lên của Tần Dương, hiểu được ý nghĩa ở trong đó.
Tao thấy được mày rồi!
Người thanh niên rất muốn cúp điện thoại lại, tay hắn khẽ run, nhưng cố cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
- Anh là ai, tại sao anh lại giữ điện thoại của Lý Nam Thiên ?
Trên gương mặt của Tần Dương hiện lên một nụ cười kỳ bí:
- Lý Nam Thiên? Tôi không biết Lý Nam Thiên là ai, chiếc điện thoại này là ban nãy khi leo núi tôi nhặt được ở trên mặt đất, anh là bạn của chủ máy sao?
Người thanh niên sững sờ, trên mặt xuất hiện thần thái phức tạp.
Nhặt được?
Làm gì có chuyện nhặt được?
Mày không biết Lý Nam Thiên sao?
Rõ ràng là đối phương cố tình trêu đùa mình, bản thân mình giả vờ không quen, sau đó đối phương cũng giả vờ không quen...
- Tới lấy điện thoại đi, điện thoại di động này còn rất tốt, giá mấy ngàn đồng lận đấy, tôi là công dân tốt không nhặt của rơi đồng thời đút túi đâu.
Giọng nói trêu chọc của Tần Dương truyền vào trong lỗ tai, tràn đầy ý châm chọc, điều này càng làm cho hắn khẳng định Lý Nam Thiên đã xảy ra chuyện rồi.
- Được, tôi tới lấy!
Thanh niên khẽ cắn môi, cúp điện thoại, quay đầu đi thẳng về phía Tần Dương. Chỉ qua vài câu đối thoại ngắn ngủi, hắn cũng đã nghĩ thông.
Hơn phân nửa là Lý Nam Thiên thất bại rồi, nhưng bản thân hắn vẫn chưa làm gì, chỗ này lại có nhiều người như vậy, chẳng lẽ hắn còn dám giết mình ngay trước mặt bao nhiêu người ở đây sao?
Tần Dương đi mấy bước tới đón, Hàn Thanh Thanh ở sau lưng có hơi lo lắng nhìn hắn.
Người thanh niên đi tới trước mặt Tần Dương, nhìn thẳng về phía Tần Dương, hỏi:
- Mày đã làm gì ông ấy ?
Tần Dương cười cười, đưa điện thoại trong tay cho hắn:
- Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả.
Người thanh niên nghiến răng nói:
- Mày đừng giả ngu, chả phải ông ấy đi tìm mày rồi sao, mày giết ông ta rồi phải không?
Tần Dương cười nói:
- Anh đang nói bạn của anh, người chủ của cái điện thoại này à? Cái này thì tôi cũng không rõ, tôi chỉ nhìn thấy điện thoại, không nhìn thấy người, ngọn núi này lớn như vậy, hay là bạn của anh đi leo núi, nhưng mà sườn núi nơi đây rất dốc, chẳng may không cẩn thận ngã xuống núi thì có khi chết rồi ấy chứ.
Người thanh niên cầm lấy chiếc điện thoại di động, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Dương, Tần Dương thì lại tỏ ra ung dung thong thả, người thanh niên nhìn thấy bộ dáng này của hắn, cảm thấy như bị giễu cợt vậy.
Bọn họ là thợ săn, nhưng bây giờ con mồi thì vẫn đang nhảy nhót vui vẻ, mà thợ săn thì chả thấy bóng dáng đâu cả.
Người thanh niên biết Tần Dương sẽ không thừa nhận gì cả, đối phương giữ lại chiếc điện thoại, chẳng qua là để tìm đồng bọn của Lý Nam Thiên đồng thời cảnh cáo một phen mà thôi.
- Thi thể của ông ta đâu?
Tần Dương lắc đầu:
- Chẳng hiểu anh đang nói gì, nhưng mà hình như tôi có nhìn thấy một người cõng một người đàn ông tóc hoa râm xuống núi, có thể là do lớn tuổi, leo núi ngã chết, chẳng qua đi đâu thì tôi không biết. Người này cũng thật là, làm việc gì cũng nên chắc ăn, nên biết lượng sức mình, nếu không, có khi chết mà cũng chẳng hay.
Người thanh niên nghe thấy Tần Dương nói vậy, trong lòng cũng xem như hiểu rõ tình huống.
Lý Nam Thiên chết rồi!
Thi thể cũng bị người ta mang đi.
Tần Dương có người trợ giúp, có lẽ có người giúp hắn giết Lý Nam Thiên sau đó mang thi thể hắn đi, đây là để thoát tội, cũng là để không khiến cho người khác cảm thấy lo sợ.
Không có thi thể thì không có tội phạm.
Tần Dương cũng đã nói rõ, nếu như muốn đối phó hắn, vậy phải biết lượng sức, nếu không, sẽ “ngã” chết giống như là Lý Nam Thiên vậy, Lý Nam Thiên chính là ví dụ!
Tần Dương muốn dùng cái chết của Lý Nam Thiên để cảnh cáo tất cả những người muốn ra tay với hắn, nếu muốn giết hắn thì phải chuẩn bị tốt tinh thần bị hắn giết chết.
Người thanh niên không nói lời nào, quay đầu đi ngay.
Tần Dương không ngăn cản, hắn đương nhiên có thể chặn người thanh niên lại, dùng thủ đoạn bạo lực ép hắn nói ra sự thật, nhưng chuyện đó cũng không cần thiết.
Lý Nam Thiên ra tay, Lý Nam Thiên chết, chuyện này đã đủ để cảnh tỉnh những người khác rồi!
Thanh niên đi thẳng về phòng mình, lúc này mới bấm máy gọi cho Lý Nguyên.
Trong biệt thự của Lý Quân Hạo, Lý Nguyên đang ngồi trên ghế salon xem tivi, nhưng ánh mắt không tập trung, suy nghĩ lung tung.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, hắn cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, nhanh chóng bấm nghe máy.
- Tiểu Long, có chuyện gì?
Trong giọng nói của Lý Nguyên cũng không che giấu nổi sự căng thẳng, hắn đang chờ tin tức của Lý Nam Thiên, nhưng mà chính bản thân hắn cũng không biết là mình đang chờ tin tốt hay là tin xấu nữa, bởi vì đối với một người cẩn thận như Lý Nguyên mà nói, mặc kệ Lý Nam Thiên có thành công giết chết Tần Dương hay không, nhà họ Lý cũng đều sẽ phải đối diện với một thách thức rất lớn.
- Chú Thiên chết rồi!
Hai mắt của Lý Nguyên trợn tròn lên, con ngươi thì híp lại, trong ánh mắt toát ra sự sợ hãi khó kìm chế nổi.
- Xảy ra chuyện gì ? Con nói rõ cho ta nghe…
Lý Nguyên cẩn thận nghe xong đối phương nói:
- Con nói anh ấy lên núi một mình?
- Vâng.
Vẻ mắt của Lý Nguyên trở nên đắng chát:
- Đây rõ ràng là một cái bẫy mà, hắn đi chơi với nhiều bạn học như vậy, cho dù hắn muốn leo núi, nhất định cũng sẽ đi cùng với bạn học, làm gì có chuyện hắn đi một mình. Nhất định là hắn đoán được có người muốn ra tay với hắn, cố ý đi lên núi một mình, dù người ta ra tay…
- Con đi nghe ngóng thử xem, nhìn xem tình huống thế nào, nếu như thực sự không tìm thấy được thi thể của chú Thiên con thì hãy trở về, nếu như hắn đã nói, không biết thi thể ở đâu, vậy hơn phân nửa là tìm không được rồi.
- Vâng!
Lý Nguyên cúp điện thoại, chán nản ngồi xuống ghế sa lon, hai tay che mặt.
- Chú Thiên... Thất bại rồi sao?
Giọng của Lý Khải truyền tới từ cầu thang tầng trên, Lý Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Khải đang vịn lan can đứng ở trên bậc thang, nét mặt bình tĩnh.
Lý Nguyên gật đầu:
- Đúng, quá trình cụ thể như thế nào thì không rõ, nhưng hắn là anh ấy đã ra tay, sau đó thì rơi vào trong bẫy Tần Dương đã bố trí từ trước, rồi bị giết.
Lý Khải trầm giọng hỏi:
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chú Thiên đã ra tay với Tần Dương, mặc dù chú Thiên chết rồi, nhưng e là sư đồ bọn họ sẽ không để yên chuyện này.
Lý Nguyên hít một hơi thật sâu, nói:
- Chuẩn bị đồ dạc, ngày mai chúng ta sẽ về Tô Châu, rời xa Trung Hải, hi vọng... vẫn còn kịp.