Chương 464: Con đường bình phàm
- Con giết Lý Nam Thiên?
Giọng của Mạc Vũ có phần hơi ngạc nhiên:
- Làm sao con làm được? Thực lực của hắn mặc dù còn chưa tới đại thành cảnh (cảnh giới đại thành), nhưng cũng không phải người con có thể đối phó được.
Tần Dương cười cười:
- Sư phụ, ngươi chẳng lẽ quên con là một đặc công sao, máy món đồ chơi bẫy người con đây cũng rất nhiều, hơn nữa con còn mang theo súng.
- Con dùng súng sao?
Mạc Vũ cười lớn:
- Đúng vậy, ta quên mất con con còn một thân phận khác nhỉ, lúc Lý Nam Thiên chết chắc chắn cảm thấy rất oan uổng.
Tần Dương kể lại quá trình một lượt, Mạc Vũ ừ một tiếng:
- Mặc dù thân phận đặc công của con cần phải giữ bí mật, nhưng an toàn là trên hết. Những thứ đồ chơi kia của con ngày thường mang thêm vài món trên người, cho dù là súng, nên mang thì mang, nên dùng thì dùng, chỉ người sống mới có thể đi nói trái phải được.
Tần Dương cười nói:
- Dạ, sư phụ.
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương hỏi dò:
- Lý Nam Thiên ra tay với con, cũng xem như là phá hỏng quy củ đúng không?
Mạc Vũ nhẹ giọng cười nói:
- Quy củ chính là dùng để phá bỏ, nếu như hắn có đủ thực lực, cho dù phá bỏ thì đã sao, ai có thể làm gì được hắn, cuối cùng chỉ có quả đấm của ai lớn thì người đó có quyền nói quy củ.
Tần Dương cười hì hì nói:
- Đúng là như vậy, nhưng quả đấm của Lý Nam Thiên không gọi là đủ lớn chứ ?
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Ban đầu ta đã tha cho Lý gia một lần, bọn họ lại không rút được kinh nghiệm, bây giờ lại ngóc đầu trở lại, có lẽ là sẹo lành rồi thì quên vết thương bị đau. Đã như vậy, đương nhiên phải dạy cho bọn họ một bài học sâu sắc mới được, cũng để cho những người khác xem xem, nếu muốn phá bỏ một quy củ nào, thì cần phải trả một cái giá ra sao.
Ánh mắt Tần Dương sáng lên:
- Sư phụ, người muốn ra tay sao?
- Ta sẽ để cho lão Tiếu xử lý chuyện này, xử lý xong chuyện Lý gia, hắn sẽ tới Trung Hải gặp con.
Mạc Vũ chọn lão Tiếu là người Ẩn thị, đi theo Mạc Vũ nhiều năm, hàng năm đều đến bái kiến Mạc Vũ, Tần Dương cũng đã gặp.
- Vâng !
Tần Dương cúp điện thoại, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ lão Tiếu sẽ xử lý chuyện này như thế nào, có điều đợi lúc hắn đến Trung Hải gặp lại mình, lúc đó rồi hỏi hắn cũng chưa muộn.
Tần Dương cúp điện thoại, xoay người lại, thì nghe được tiếng Hà Thiên Phong hô to trong microphone:
- Hôm nay là ngày chúc mừng cho công ty của Tần Dương, người bạn học thân yêu của chúng ta đưa sản phẩm ra thị trường, phải để cho cậu ấy hát một bài, mọi người thấy thế nào?
- Chắc chắn rồi!
- Tần Dương, lên đi!
- Lên!
- Lên!
Tần Dương không làm sao được đành bước lên sân KTV ngoài trời, cười nói:
- Thật là thịnh tình khó chối từ mà, được rồi, tôi hát một bài, có điều nói trước nhé, tôi hát có thể khó nghe, mọi người đừng có bịt lỗ tai đấy nhé.
Mọi người cười ầm lên, rối rít ủng hộ.
Tần Dương cầm lấy microphone, suy nghĩ một chút nói:
- Cho bài “Con đường bình phàm” đi!
Rất nhanh nhạc đã vang lên, Tần Dương cầm microphone lên, nhẹ nhàng bắt đầu hát.
- Người lưỡng lự trên đường, người đang muốn đi sao? Vi.. a vi.. a...
Tất cả mọi người đều yên lặng lại, ánh mắt sáng lên nhìn Tần Dương.
Mặc dù mới vào đại không học được một năm, nhưng những việc làm của Tần Dương đã chinh phục mỗi một người trong lớp, dù nam sinh hay là nữ sinh, cũng xuất phát từ trong lòng khâm phục hắn.
Không chỉ bởi vì bản lĩnh của Tần Dương, càng bởi vì phong thái của hắn.
Tần Dương chọn lựa bài “Con đường bình phàm” này, rất có một loại ý vị ở trong đó, ấm áp mà ưu thương, mọi người phát hiện ra một điều rất kỳ lạ, khí chất của Tần Dương và bài hát này vô cùng hợp.
- Tôi đã từng vượt qua núi và biển khơi cũng đã từng đi xuyên qua biển người tấp nập, tất cả mọi thứ mà tôi từng có được chẳng mấy chốc đều tan như khói...
Hàn Thanh Thanh ngồi tại chỗ, nhìn Tần Dương hát, ánh mắt sáng lên.
Nhạc Vũ Hân ngồi ở bên cạnh Hàn Thanh Thanh thấp giọng nói:
- Bài hát này và Tần Dương hợp quá nhỉ, cái này gọi là gì nhỉ, xa hoa một cách khiêm...
Hàn Thanh Thanh khẽ ừ một tiếng:
- Quả thật rất hợp, trên người hắn có cái khí chất khiêm tốn trầm ổn đó, chuyện cậu ta làm giống như lời trong ca khúc, một chút cũng không tầm thường, nhưng con người của cậu ta chưa bao giờ khiến cho người khác có cảm giác bập bềnh cả, chỉ cho người ta cảm thấy thực tế, an toàn..
Nhạc Vũ Hân giảm thấp giọng xuống hai phần nói:
- Cậu và hắn rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nói các cậu là người yêu, lại hình như không phải, nói các cậu chỉ là bạn bè bình thường mà, lại hình như không giống...
Hàn Thanh Thanh nghiêng đầu, tựa hồ đang suy tư, lại tựa hồ đang nghe Tần Dương hát, ngay lúc Nhạc Vũ Hân cho là không đợi được câu trả lời, thì Hàn Thanh Thanh nhẹ nhàng mở miệng:
- Thì là có chuyện gì cả chứ sao, nếu như nhất định phải nói rõ ràng, thì có thể là bạn bè có thừa, người yêu chưa đủ, hơn nữa còn có chút vấn đề khác.
Ánh mắt Nhạc Vũ Hân sáng lên, bỗng chốc biết mấu chốt câu chuyện ở chỗ nào:
- Văn Vũ Nghiên?
Quan hệ giữa Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân rất tốt, cũng biết là cô ấy đang quan tâm đến mình, nên gật đầu nói:
- Phải, cũng không phải.
Nhạc Vũ Hân kỳ quái hỏi:
- Phải là phải, không phải là không phải, rốt cuộc là thế nào... Chẳng lẽ Tần Dương bắt cá hai tay sao?
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Cậu cảm thấy cậu ấy có giống người như vậy không?
Nhạc Vũ Hân lắc đầu:
- Không giống, tớ chỉ thấy kỳ quái, cảm giác giữa ba người các người là lạ thế nào ấy.
Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng nói:
- Có chút nguyên nguyên đặc thù, tớ không tiện nói rõ.
Nhạc Vũ Hân ừ một tiếng, cũng không truy hỏi, trực tiếp khích lệ thẳng:
- Tớ cảm thấy Tần Dương rất tốt, là người có bản lĩnh, lại có tiền, mấu chốt là con người rất được, hay là cậu chủ động một chút hạ gục cậu ấy?
Hàn Thanh Thanh liếc Nhạc Vũ Hân một cái:
- Chuyện tình cảm, phải tình nguyện từ hai phía chứ, dưa ép hái sớm thì không ngọt đâu.
Không đợi Nhạc Vũ Hân nói, Hàn Thanh Thanh lại bổ sung:
- Hơn nữa bây giờ mới là năm nhất đại học, chúng ta cũng còn quá trẻ tuổi, chuyện này cũng không vội mà, sau này rồi hãy nói.
Nhạc Vũ Hân hết cách với Hàn Thanh Thanh, thở dài nói:
- Đúng là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội, bọn tớ thấy lo thay cho cậu đó.
Hàn Thanh Thanh hé miệng cười cười:
- Tớ còn chưa vội thì các cậu vội cái gì.
Nhạc Vũ Hân không nói thêm gì, vừa thấy Tần Dương hát xong, Nhạc Vũ Hân bỗng nhiên nhảy ra, cười hì hì vỗ tay nói:
- Hát hay quá, Tần Dương, tới luôn một bài song ca đi, Thanh Thanh hát cùng cậu!
Quan hệ giữa Tần Dương và Hàn Thanh Thanh rất tốt, tất cả bạn học đều biết, bọn họ biết hai người không yêu đương gì, nhưng từ đáy lòng đều cảm hai người rất xứng đôi, có thể nói là trai anh hùng gái thuyền quyên, Nhạc Vũ Hân mới khơi ra một đề nghị như vậy, tất cả mọi người ầm ầm hưởng ứng.
- Được !
- Hợp ca!
- Bài “Tương tư trong mưa gió” đi!
- Bài “Người yêu ơi” !
Đám người Hà Thiên Phong vừa vỗ tay, vừa lớn tiếng thét to, cứ như lo thiên hạ không loạn hay sao ấy.
Nét mặt Tần Dương hơi khó xử, đảo mắt nhìn về phía Hàn Thanh Thanh, phát hiện nét mặt cô ấy cũng không khác biệt gì với bản thân lắm.
Nhạc Vũ Hân thẳng tay kéo Hàn Thanh Thanh lên, đẩy tới bên người Tần Dương.
Hàn Thanh Thanh mặc dù cũng có vài phần mất tự nhiên, nhưng lên cũng đã lên, cũng mặc kẹ không câu chấp từ chối làm gì nữa.
- Được, vậy thì hát một bài vậy.
Tần Dương thấy Hàn Thanh Thanh nói như vậy, thì cũng không từ chối, cười nói:
- Được, hát một bài vậy nếu không mấy người này khẳng định sẽ không để yên đâu, hát bài gì?
Hàn Thanh Thanh suy nghĩ:
- “Thần thoại” đi, tôi cũng khá thích bài hát này.
Tần Dương cười cười nói:
- Bản Tiếng Hàn? Cậu biết chứ?
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Tàm tạm, mấy câu, học qua, không khó.
Tần Dương gật đầu:
- Được, vậy thì hát!