Chương 465: Cơ hội thay đổi cho bản thân
Hàn Thanh Thanh hát rất êm tai, khi mà hai người cất tiếng hát lên bài “Thần thoại” bản tiếng Hàn, tất cả các bạn học lại reo hò ầm ĩ.
- Hát hay lắm!
- Yêu nhau đi!
- Hay lắm!
- Yêu nhau đi!
Khi có người thứ nhất kêu lớn câu “yêu nhau đi”, liền kéo theo càng lúc càng nhiều người bắt đầu gia nhập, tiếng hò hét càng lúc càng đồng thanh.
Lúc này Hàn Thanh Thanh không che được mặt nữa, dạo trước mỗi lần ra ngoài chơi, cũng chỉ là bọn Nhạc Vũ Hân với mấy người cùng phòng của Hà Thiên Phong hùa vào chọc, nhưng bây giờ là cả lớp mấy chục người cùng nhau làm huyên náo cả lên thế này, cô ấy chung quy cũng vẫn là một cô gái, dù lãnh đạm đến mấy đi chăng nữa cũng không chống nổi.
Tần Dương sớm đoán được kết cục như vậy, cười cầm micro lên nói:
- Thôi mọi người cũng đừng gây thêm chuyện nữa, làm cho lúng túng quá, ngay cả người có da mặt dày như tôi còn có chút không chống nổi. Được rồi, hát xong rồi, tiếp theo là ai tới đây!
Tần Dương đánh trống lảng, coi như là giải vây cho Hàn Thanh Thanh, Hàn Thanh Thanh đỏ mặt trở về chỗ của mình.
Tần Dương giao micro ra, cũng quay lại bên đám người Hà Thiên Phong.
- Lão đại, tôi phát hiện cậu hát rất truyền cảm đó, hồi trước lúc đón sinh nhật cậu chúng ta hát ở KTV, cậu hát bài “Con đường bình phàm” này, luôn có một loại cảm giác như được giác ngộ vậy.
Tần Dương cười nói:
- Các cậu suy diễn quá rồi, tôi không thích hát giọng cao, cho nên tôi thiên về nhạc bình bình, nhẹ nhàng, chỉ đơn giản như vậy.
Hà Thiên Phong cười hì hì nói:
- Lão đại, nếu ban nãy cậu thuận theo thế thổ lộ một phen, trăm phần trăm Hàn Thanh Thanh sẽ đồng ý...
Tôn Hiểu Đông ở bên cạnh chen miệng nói:
- Vậy hoa khôi Văn của trường thì thế nào?
Hà Thiên Phong thở dài, nét mặt ra vẻ thương mà không giúp được gì:
- Được rồi, đây đúng là một nan đề. Lão đại, hay là, cậu chịu khổ chút, tóm hết cả hai người luôn!
Tần Dương buồn cười nói:
- Cậu nghĩ đây là Ả Rập à, vẫn còn một chồng nhiều vợ à? Đầu tiên chưa nói đến là tôi không có bản lĩnh đó, cho dù có, người ta cũng không dưng lại bằng lòng, ai muốn chia sẻ một người đàn ông với người khác chứ? Các cậu đúng là ăn nói hàm hồ...
Hà Thiên Phong cười ha ha một tiếng:
- Làm người phải có lý tưởng chứ, chúng ta không thể cứ ăn cá mặn như vậy hoài được, cũng phải có lúc trở mình người, lỡ như nó thành hiện thực thì sao ?
Tần Dương hết cách đành lắc đầu, cầm lon bia trước mặt lên:
- Uống bia, uống bia!
..
Tần Dương uống vài lon bia, đi ra nhà vệ sinh, không vội quay vào uống tiếp, mà ngồi ở băng đá bên ngoài, đang xemtin nhắn điện thoại.
- Sao lại ngồi ở đây ?
Tiếng bước chân vang lên sau lưngTần Dương, Tần Dương quay đầu, thấy chủ nhiệm lớp Tiết Uyển Đồng đang chầm chậm bước qua, mặt kèm theo nụ cười yêu kiều.
Tần Dương cười nói:
- Ở đây trốn vài ly, đám người kia, toàn tập trung hỏa lực rót cho em không, không tránh một chút, sợ rằng đợi lát nữa chắc phải chui xuống gầm bàn mất.
Tiết Uyển Đồng ngồi xuống cái ghế bên cạnh Tần Dương, cười híp mắt nói:
- Ai bảo mọi người đều rất khâm phục cậu, thích cậu chứ? Hơn nữa lần này cậu còn là nhà tài trợ toàn bộ chi tiêu, một món lớn như vậy, không chúc cậu thì chúc ai?
Tần Dương cười nói:
- Chị Đồng, hôm nay chị uống không bao nhiêu nhỉ?
Gương mặt Tiết Uyển Đồng cũng hơi hồng hồng, cười khanh khách nói:
- Uống cũng không ít rồi, mặc dù cũngkhông phân biệt gì với mọi người, nhưng suy cho cùng vẫn là giáo viên, nếu uống say làm trò cười cho thiên hạ, vậy thì mất thể diện lắm.
Tần Dương nhìn nơi KTV ngoài trời náo nhiệt phía không xa lắm, cười nói:
- Gần đây công việc chị Đồng vẫn thuận lợi chứ, em cũng lâu không ghé thăm rồi.
Tiết Uyển Đồng thản nhiên cười nói:
- Cậu là người của công việc mà, học sinh, ông chủ, thầy thuốc, một thân kiêm mấy chức mà.
Tần Dương cười nói:
- Cũng chẳng đâu vào đâu cả, làm đại vậy thôi.
Tiết Uyển Đồng đưa cổ tay của mình đặt ở trước mặt Tần Dương:
- Tiểu thần y, giúp chị khám bệnh một chút đi.
Tần Dương không từ chối, chìa tay bắt mạch cho Tiết Uyển Đồng, thay đổi hai tay, rồi lại hỏi mấy câu sau đó cười nói:
- So với trước đó khí huyết dồi dào hơn nhiều, thuốc lúc trước có thể dừng uống được rồi, ngược lại công ty chúng em mới ra Tam Nguyên Thang đó, để rồi em cho người đem qua đây vài thùng. Thực phẩm bảo vệ sức khỏe cũng sẽ có tác dụng, dĩ nhiên, không uống cũng không sao, dẫu sao bây giờ chị cũng không có vấn đề gì đáng ngại nữa.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng, mặt vốn có chút đỏ vô hình lại đỏ thêm mấy phần:
- Thuốc trước đó cậu cho chị uống, bản thân chị cũng có thể cảm giác được có hiệu quả, ít nhất những tật xấu xuất hiện trước kia dần dần cũng không còn nữa, hơn nữa... mỗi ngày chị đều làm theo phương pháp đấm bóp như cậu đã dạy chị, hình như cũng có chút đổi thay đổi...
Đấm bóp?
Có chút thay đổi?
Ánh mắt của Tần Dương theo bản năng quét qua trước ngực của Tiết Uyển Đồng, bởi vì thời tiết vốn đã rất nóng bức rồi, Tiết Uyển Đồng mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn, Tần Dương liếc mắt một cái, phát hiện so với trước kia đúng là cao hơn một chút xíu, ừm, chỉ là một chút xíu.
Tiết Uyển Đồng cảm giác được ánh mắt của Tần Dương rơi vào trước ngực mình, tim đập cũng tăng tốc mấy phần.
Tần Dương gần đây đều rất bận bịu, cô cũng rất ít khi có thể gặp được Tần Dương, từ sau lần trước chữa trị, cô ấy suốt ngày đấm bóp theo phương pháp của Tần Dương đã dạy, nịt ngực quả thật lớn một chút, điều này làm cho cô mừng rỡ khôn kể xiết. Dẫu sao là một người phụ nữ, ai không hy vọng có đường cong xinh đẹp chứ ?
Lần hoạt động này, thật ra thì cô đã sớm suy nghĩ xong cả rồi, tìm một cơ hội để Tần Dương khám lại cho bản thân, xem xem còn có thể tiến thêm một bước hay không.
Nếu như những dày vò trước đó không có một chút hiệu quả nào, vậy ngược lại có lẽ cô sẽ từ bỏ ý định, nhưng chính là bởi vì có hiệu quả, điều này đây giống như ngôi sao đang cháy châm thêm lửa vậy, khiến cho lòng cô trở nên tràn đầy khát vọng, phải biết rằng những năm tháng còn đi học, ngực cô phẳng lì bị rất nhiều người cười nhạo qua.
- Người thì xinh đẹp thật, đáng tiếc là phẳng như sân bay!
- Chính là một bàn ủi, gương mặt đẹp có tác dụng gì, cởi đồ ra cũng như đàn ông vậy!
Những cười nhạo tương tự như thế, giống như cây roi vô hình quất vào cô, những lời nói này tạo thành tổn thương, giống như là rắn độc nấp sẵn trong bóng tối, luôn luôn chờ chực để được xông tới cắn một miếng.
Tần Dương cười cười:
- Đấm bóp giúp khí huyết lưu thông, cũng có thể phòng ngừa nhũ tuyến tăng sinh, cái này là phải kiên trì.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng, nét mặt có chút mất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn lấy dũng khí:
- Mặc dù quả thật có chút hiệu quả, nhưng không coi là rõ ràng lắm, tôi muốn hiệu quả rõ ràng hơn một ít nữa, trước đó không phải cậu nói nếu như châm cứu...
Lời của Tiết Uyển Đồng còn chưa dứt, bởi vì quả thật có chút mắc cở.
Nét mặt Tần Dương cũng như vậy hơi có một chút mất tự nhiên, sờ lên mũi, Tần Dương ho nhẹ một tiếng:
- Châm cứu, quả thật hiệu quả sẽ rõ nhiều hơn, chỉ là châm cứu... thì không thể mặc quần áo...
Tiết Uyển Đồng cảm giác mặt của mình tựa như sắp thiêu cháy vậy, cô cảm giác thân thể mình dường như mềm xuống, cô có loại ý nghĩ hay là đánh trống rút lui, nhưng phần chấp niệm trong lòng kia, lại khiến cho cô không cam lòng.
- Có thể dùng áo sát ngực mà... Hơn nữa... Cậu là thầy thuốc, chị là bệnh nhân... Không phải sao?
Sau khi Tiết Uyển Đồng lấy dũng khí nói ra những lời này, cả người đều tựa như không ngồi vững, toàn thân dựa vào hai tay chống đỡ mới có thể ngồi vững.
- Chậc...
Tần Dương nhìn mặt Tiết Uyển Đồng đỏ bừng như vậy, trong lòng có chút do dự, cân nhắc hay là từ chối cho rồi.
Tiết Uyển Đồng nhìn vẻ mặt của Tần Dương, tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên chìa tay bắt cánh tay của Tần Dương, thấp giọng khẩn cầu nói:
- Tần Dương, cậu giúp chị đi, chị bị người ta cười nhạo ngực phẳng bao nhiêu năm rồi, bây giờ có một cơ hội thay đổi bản thân, chị thật sự không muốn bỏ qua...