Chương 466: Tư Đồ Hương
Tuy Tiết Uyển Đồng rất ngượng ngùng, đến cả cổ cũng đỏ lên nhưng bàn tay cô nắm lấy cánh tay Tần Dương lại rất dùng sức, biểu hiện sự mong đợi mãnh liệt trong nội tâm cô.
Tiết Uyển Đồng đã nói như vậy, Tần Dương đương nhiên không thể từ chối nữa.
- Được, chỉ cần chị không ngại, em đương nhiên không thành vấn đề.
Chuyện này nhớ đến quả thật rất lúng túng, nhưng nghĩ thoáng ra một chút cũng không có gì. Tần Dương là bác sĩ, chữa bệnh thôi mà. Mấy năm nay bác sĩ phụ khoa còn có bác sĩ nam nữa, vậy chẳng phải lúng túng hơn sao?
Tiết Uyển Đồng nghe Tần Dương đồng ý, khẩu khí kia trong lòng nhất thời tan biến, rút tay trở về, lấy hai tay che gò má mình, ngượng ngùng hỏi:
- Cảm ơn, vậy khi nào có thể giúp chị châm cứu?
Tần Dương cười nói:
- Hôm nay nhất định không được, em cũng không mang theo ngân châm, hơn nữa đã uống không ít rượu. Đi về thôi, vậy em đến nhà trọ tìm chị.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng:
- Vậy trưa em đến nhà trọ chị ăn cơm đi.
Tần Dương cũng không khách khí:
- Được!
Trước đó bầu không khí giữa hai người có chút ngại ngùng, Tần Dương đổi chủ đề:
- Bây giờ dì và chị sống chung, vẫn ổn cả chứ?
Nói đến mẹ mình, ưu tư của Tiết Uyển Đồng cũng lắng xuống hai phần:
- Ừ, mẹ chị nghỉ ngơi vài tháng, gần đây đang xem mặt bằng gần khu đại học, muốn mở quán cơm. Bà nói bà không ở yên được…
Tần Dương cười nói:
- Mùi vị món ăn dì làm rất ngon, mở quán cơm kinh doanh chắc chắn không tệ.
Ánh mắt Tiết Uyển Đồng có chút tự hào:
- Ừ, mẹ chị đã cần cù cả đời, để bà nhàn rỗi không làm việc bà ngược lại cả người không được tự tại. Có việc làm thời gian này cũng không vô vị đến vậy, dù sao bây giờ cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, có thể sống yên ổn là được.
Tần Dương gật đầu, chợt hỏi:
- Trước đó khi dì rời đi không cần thứ gì, trước đây tiền của em cũng bị cha chị lấy đi không ít rồi. Tìm mặt bằng dù là quán nhỏ, phí chuyển nhượng và thuê nhà, e là cũng phải mấy vạn, có khó khăn không?
Tiết Uyển Đồng cắn môi một cái:
- Trước đó chị ít nhiều vẫn còn chút tiền, năm ngoái giải thưởng cuối năm cộng thêm mấy tháng tiền lương này, chị tiết kiệm được một số, chắc cũng được kha khá.
Tần Dương cười cười, trước đây nói muốn mở tiệm, đã năm tháng rồi vẫn chưa bắt đầu thực hiện, có lẽ chính là vì trước đó không đủ tiền đang tiết kiệm.
Tần Dương không bình luận gì, chỉ nói đơn giản:
- Được, nếu thiếu tiền có thể nói với em. Em cho chị mượn, uhm, là mượn, phải trả lại, nên không cần ngại mở miệng.
Tiết Uyển Đồng cảm kích nhìn Tần Dương, dĩ nhiên cô biết Tần Dương thực ra căn bản sẽ không để ý mấy vạn tiền. Ban đầu hai mươi vạn đó, còn có tiền hắn bù cho Tiểu Cần chữa bệnh, đều có thể nhìn ra hắn là người rất hào phóng. Hắn nói mượn tiền phải trả, ý là mình có khó khăn cũng im lặng không tìm hắn mà nói.
- Được, nếu quả thật thiếu tiền, chị nhất định tìm em mượn tiền.
Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương trước mặt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác, mình cùng hắn ở chung một chỗ, căn bản mình không giống như giáo viên, ngược lại giống như một tiểu cô nương nhu nhược, còn Tần Dương lại tựa như một người trưởng thành không gì là không thể, chăm sóc mình.
- Công ty em thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Vẫn ổn, gần đây lượng tiêu thị đang dần tăng lên, chắc không cần đến bao lâu em có thể làm ông chủ giàu có, yên tâm đếm tiền rồi.
Tiết Uyển Đồng bội phục nhìn Tần Dương:
- Em thật lợi hại, lúc này mới có bao nhiêu thời gian đâu, em đã mở công ty, hơn nữa còn có quy mô lớn như vậy.
Tần Dương cười nói:
- Đứng ở trên vai người đi trước mà thôi, cách điều chế thuốc bảo vệ sức khỏe là của sư môn em, em chẳng qua mượn tiện nghi có sẵn công nghiệp hóa mà thôi.
Lúc này đám người Hà Thiên Phong cũng nhận ra Tần Dương ở cách đó không xa, bắt đầu kêu gọi hắn. Tần Dương đứng dậy cười nói:
- Chị Đồng, em đi trước đây, chút nữa nói chuyện.
Tiết Uyển Đồng đáp ứng một tiếng, nhìn bóng lưng Tần Dương, cắn môi một cái, ánh mắt có chút phức tạp.
Người này, haiz, thật sự không biết làm sao hình dung hắn.
Biệt thự Vương gia, Trung Hải.
Mấy người đàn ông ngồi ngay ngắn trong phòng khách rộng lớn, trong đó có vài anh em chủ nhân Vương gia, còn có Hạ Đào cùng với những người đàn ông khác, sắc mặt ai cũng rất ngưng trọng.
Vương Hoành thân là chủ nhân, ánh mắt quét qua mọi người xung quanh, trầm giọng nói:
- Mọi người có ý kiến gì?
Hạ Đào cười khổ nói:
- Có thể có ý tưởng gì chứ, bây giờ chúng ta căn bản không đụng tới thằng nhãi kia được. Hiện giờ danh tiếng thần y của hắn đã bắt đầu lan truyền ra rồi, mấy lão già kia đều trông cậy vào hắn để giữ tính mạng. Hơn nữa Long Nguyệt che chở hắn, còn có Lôi gia, Yến gia…Không dễ chọc ghẹo đâu.
Vương Hoành cười khổ nói:
- Trước đó hình như còn thấy hắn một thân một mình, chớp mắt cảm thấy hắn đã cấu kết thành một mạng lưới, muốn đụng vào hắn quả thực không dễ.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng gầy gò cười cười nói:
- Nếu không đụng được thì xử lý xung quanh, chờ cơ hội mà đụng. Tôi nghĩ vị kia không thể nào cứ trơ mắt mà nhìn như vậy.
- Phải đó, trước đây chúng ta đều thèm khát lời hứa của người đó đưa ra. Bây giờ xem ra muốn giết chết thằng nhóc kia để dụ Mạc Vũ ra mặt quá nguy hiểm. Lý gia đã hoàn toàn bị phế rồi, Mạc Vũ liệu có ra tay báo thù Lý gia hay không vẫn còn là ẩn số. Chúng ta tạm thời vẫn nên im ắng một chút sẽ tốt hơn, đừng có tham lam, kẻo lại rước họa vào thân.
Hạ Đào thở dài:
- Vương gia các người vẫn ổn cũng không có tổn thất gì, còn tôi lại tổn thất một tòa nhà thương mại trong trung tâm thành phố, phải mấy trăm triệu đó. Nói ra lại thấy nhức nhối, lão tiểu tử Lý Nam Thiên đó sao lại kém cỏii như vậy, không ngờ ngay cả một thằng nhóc cũng không xử được, còn bị người ta giết chết…
Vương Hoành cau mày nói:
- Thằng nhóc kia là nhân vật hung ác, đoán được Lý Nam Thiên có thể muốn hạ độc thủ với hắn, cố ý bày trò giết chết Lý Nam Thiên. Chỉ là không biết rốt cuộc là ai âm thầm giúp hắn, chỉ dựa vào hắn muốn tiêu diệt Lý Nam Thiên, e là vẫn có chút khó khăn…
- Ai biết được, cả phái Ẩn Môn bọn họ đều là đồ thành tinh, đồ vật kì quái cũng nhiều, có quỷ mới biết hắn dùng thủ đoạn gì!
Mọi người nói một tràng, cơ bản coi như thống nhất ý kiến, chính là án binh bất động, quan sát rồi tính sau.
Vương Hoành vuốt cằm của mình:
- Các người nói vị kia hiện giờ sẽ có tính toán gì, liệu có đích thân ra tay?
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
- Không đến nổi đâu, hắn luôn luôn tự cao, nếu hắn tự mình ra tay đối phó đệ tử Mạc Vũ, há chẳng phải tự vả mặt mình, cảm thấy mình không bằng Mạc Vũ?
- Nói vậy cũng đúng, vậy các người nói hắn có tìm ai đó đi đối phó Tần Dương không?
Hạ Đào nhìn trái phải, cuối cùng cười khổ nói:
- Chẳng lẽ các người không biết hắn cũng có một đệ tử sao?
Tất cả mọi người đều kinh hãi, Vương Hoành hỏi:
- Hắn có nhận đệ tử sao, sao chưa từng nghe nói đến? Lão Hạ, chú không phải ăn nói lung tung chứ ?
Hạ Đào lắc đầu nói:
- Dĩ nhiên không phải nói bậy bạ, thật ra người này chắc hẳn các người cũng biết. Chỉ là có thể các người không biết là đệ tử của hắn, tôi cũng là tình cờ một lần gặp người đó mới biết…
Vương Hoành tò mò hỏi:
- Chúng tôi quen biết ? Là ai vậy?
Hạ Đào nhẹ giọng nói:
- Tư Đồ Hương.
Tất cả mọi người đồng thời trợn to hai mắt, miệng đồng thanh kinh hô:
- Cái gì, cô ấy là đệ tử của Lục Thiên Sinh?