Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 457 - Chương 467: Thắng Hoặc Là Chết

Chương 467: Thắng hoặc là chết
 

Trên đỉnh núi ở bên cạnh Trung Hải.

Nơi đây có khung cảnh tú lệ, núi cao dốc đứng, người ở thưa thớt, chỉ có một con đường uốn lượn quanh núi. Thế nhưng ở trong không gian này lại có một toà biệt thự chiếm diện tích không nhỏ.

Bên ngoài biệt thự được ôm ấp bởi một hàng rào chắn bằng thép, trong hàng rào là vườn hoa, mặt cỏ. Cảnh sắc này cộng thêm rừng cây bốn phía tạo nên cảm giác u tĩnh như thế ngoại đào viên.

Ở trên bãi cỏ, một cô gái tầm 24 - 25 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo luyện công màu xanh đang lướt trên cỏ, thân hình chớp nhoáng như gió, trông cực kì quỷ mị.

Ở một chỗ cách cô gái này tầm mấy mét, có một người đàn ông mặt đẹp như ngọc đang đứng chắp tay, thần sắc bình tĩnh nhìn cô gái luyện võ.

Nhìn được vài phút, người đàn ông trung niên bước lên mấy bước, hướng về một đống đá lớn đang xếp trên mặt đất. Đến trước chỗ đống đá, người đàn ông này không nói gì, mũi chân tuỳ ý đá vào những tảng đá kia.

Nhìn động tác tưởng như hời hợt nhưng hòn đá kia lại bay lên như đạn pháo, bay thẳng về phía cô gái đang luyện công, ma sát với không khí phát ra âm thanh xé gió.

Cô gái kia dường như không hề giật mình, né người sang một bên, vung tay đấm một cái vào khối đá thứ nhất. Khối đá này lập tức nát ra, còn bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn của cô gái không bị tổn thương chút nào.

Mặc dù tảng đá này không hề cứng rắn như đá cuội mà hơi xốp như đá cát vàng nhưng dù sao đây vẫn là đá mà không phải đất.

Từng khối đá không ngừng được người đàn ông trung niên đá về phía cô gái. Từng bộ phận trên cơ thể cô gái như biến thành hung khí giết người, không gì không phá được.

Đầu gối, chân, nắm đấm, khuỷu tay, …

Từng khối đá vỡ ra trước mặt cô, cô gái này hành động nhanh như chớp, không bỏ sót bất cứ hòn đá nào, cũng không bị bất cứ hoàn đá nào đánh trúng.

Một đống đá vụn nát trong chớp mắt, người đàn ông trung niên ngừng lại, khuôn mặt vốn bình tĩnh lộ ra thần sắc hài lòng.

Cô gái thu tay lại, hít một hơi thật sâu, hành lễ với người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên trở về ghế ngồi, trên mặt toát ra ý cười.

- Xem ra gần đây con không hề lười biếng.

Cô gái trẻ đáp với giọng bình tĩnh:

- Đứng giữa làn ranh sinh tử nên con không dám lười biếng. Con hiểu rằng muốn sống sót thì phải không ngừng cố gắng.

Người đàn ông trung niên ừ một tiếng:

- Lần này đi nước J hai năm, con cảm thấy sao?

Cô gái cung kính đáp:

- Hoạt động trong Ám Ảnh hai năm, hoàn thành nhiệm vụ 17 lần, xác suất hoàn thành nhiệm vị 100%, chưa bao giờ thất bại. Hơn nữa con cũng đi theo học tập cùng tiền bối của Ám Ảnh tổ, nhẫn thuật đã đến mức tiểu thành.

Người đàn ông trung niên gật đầu:

- Nhẫn thuật của nước J dù kém hơn công phu bác đại tinh thâm của Hoa Hạ nhưng cũng có chỗ đặc biệt. Phải biết dung nạp sở học của các nhà mới có thể thành đại sự. Gần đây trở về nước đã quen chưa?

Cô gái trẻ tuổi hé miệng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần vẫn bình tĩnh:

- Không có gì lạ lẫm cả. Mọi sự đều giống như trước đây.

Ngón tay của người đàn ông trung niên gõ nhẹ lên mặt bàn hai lần:

- Thầy tìm cho con một đối thủ.

Con mắt hẹp dài như lưỡi đao của cô gái nheo lại:

- Là ai ạ?

- Tần Dương, là truyền nhân đời này của Ẩn Môn, đệ tử của Mạc Vũ, hiện tại đang học tại Đại học Trung Hải.

Người đàn ông trung niên đưa mắt về một tập tài liệu trên bàn:

- Vốn dĩ thầy muốn dùng nhà họ Lý, nhà họ Hạ và nhà họ Vương ra tay nhưng ai ngờ bọn chúng lại phế vật đến thế. Hiện giờ bọn chúng không còn dám động thủ nên thầy định để con đi đối phó hắn. Đây là một loại rèn luyện cho con.

Cô gái trẻ tuổi đi lên phía trước, cầm lấy tập tài liệu, đứng nguyên tại chỗ mở ra đọc.

Người đàn ông trung niên là đối thủ cũ của Mạc Vũ, đệ tử thiên tài của nhà họ Lục: Lục Thiên Sinh. Còn cô gái trẻ tuổi là đồ đệ của Lục Thiên Sinh: Tư Đồ Hương.

Lục Thiên Sinh không hề nóng vội mà cứ ngồi nhàn nhã uống trà, lẳng lặng chờ đợi.

Sau một lúc lâu, Tư Đồ Hương đóng tập tài liệu trong tay lại, bình tĩnh hỏi:

- Sư phụ muốn có kết quả như thế nào?

Đôi mắt của Lục Thiên Sinh toát ra sự u ám:

- Trận chiến năm đó giữa ta và Mạc Vũ, thầy thua nửa chiêu nên phải ôm hận bao nhiêu năm. Nay hắn đào tạo ra Tần Dương, con lại là đệ tử của thầy, thầy không muốn thấy đệ tử của mình lại thua trong tay đệ tử của Mạc Vũ. Con hiểu ý thầy chứ?

Tư Đồ Hương trầm giọng nói:

- Sư phụ, con đã hiểu, con biết phải làm gì.

Lục Thiên Sinh trầm giọng nói:

- Con có thể vận dụng tài nguyên của thầy. Phương pháp làm do con tự cân nhắc. Nếu như con thắng thì coi như đủ điều kiện tốt nghiệp. Còn nếu con thua …

Đôi mắt của Lục Thiên Sinh càng lạnh lùng hơn:

- Thì hoặc là con chết, hoặc là con không bao giờ xuất hiện trước mặt thầy nữa. Thầy coi như không có đệ tử như con.

Sắc mặt của Tư Đồ Hương bình tĩnh, cô hiểu rõ tính cách của sư phụ mình nên không hề bất ngờ về điều mà sư phụ vừa nói:

- Vâng, sư phụ.

Thân thể của Lục Thiên Sinh hơi dựa vào phía sau, nhẹ nhàng khoát tay áo, nhắm mắt lại:

- Con đi đi.

- Vâng!

Tư Đồ Hương bái Lục Thiên Sinh rồi cầm tập tài liệu đi về phòng bên trong.

Nửa tiếng sau, một chiếc Maserati thể thao phóng vọt từ cửa biệt thự ra, đi về phía núi.

Tư Đồ Hương ngồi trong chiếc xe, quần áo cũng đã thay đổi.

Quần áo màu đen, váy màu đen, kính màu đen, mái tóc đen óng ả không còn được buộc đuôi ngựa mà được xoã dịu dàng xuống vai. Khuôn mặt tinh xảo và xinh đẹp lại có nét lạnh lùng khiến người ta không dám tới gần. Con mắt đằng sau chiếc kính râm lại càng lạnh lùng hơn.

Tư Đồ Hương trông như một toà núi băng, mặc dù xinh đẹp nhưng lại khiến người ta lạnh cả lòng.

Chiếc xe phóng vút vào nội thành rồi rẽ vào toà cao ốc 56 tầng ở trung tâm thành phố

Dừng xe xong, Tư Đồ Hương đi vào thang máy riêng, nhập mật mã rồi lên thẳng lầu 56.

Tư Đồ Hương thay giầy cao gót rồi mới bước ra ngoài thang máy. Ở bên ngoài, có một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi đã đứng chờ sẵn.

- Tiểu thư.

Tư Đồ Hương lạnh lùng gật đầu rồi đi vào văn phòng to bự của mình. Ngồi ở đây cô có thể quan sát hơn một nửa trung tâm thành phố thông qua chiếc cửa sổ pha lên. Cô vứt tập tài liệu xuống bàn.

- Nhiệm vụ hàng đầu là tra cho tôi biết về kẻ này. Tôi muốn biết mọi chuyện từ khi hắn sinh ra cho đến hiện tại, trải nghiệm từ bé đến giờ, quan hệ thân tích, tất cả các tin tức về nhân thân gia đình, món ăn ưa thích, màu đồ lót ưa thích. Tra ra tất cả mọi thứ cho tôi.

Người phụ nữ trung niên nghiêm túc gật đầu:

- Rõ, tiểu thư.
Bình Luận (0)
Comment