Chương 468: Cảm giác bị điện giật
Sau khi tan học, Tần Dương xách túi của mình lên, gõ cửa phòng của Tiết Uyển Đồng.
Trên mặt của Tiết Uyển Đồng nở nụ cười nhẹ nhàng:
- Đến rồi à
Tần Dương vâng một tiếng, mũi đột nhiên ngửi thấy mùi thơm, mỉm cười nói:
- Cái gì thơm thế ạ?
Tiết Uyển Đồng hơi đỏ mặt, giống như một người vợ ở nhà nội trợ nói:
- Chỉ mấy đồ ăn thường ngày buổi sáng mà thôi. Sáng nay hơi vội nên không chuẩn bị được cái gì tươm tất hơn.
Tần Dương cười nói:
- Dù sao cũng ngon hơn đồ ăn em ăn ở quán.
Tiết Uyển Đồng vốn không hề đối xử với Tần Dương như sinh viên của mình. Từ ngày xảy ra sự kiện bạn bè tụ tập, Tiết Uyển Đồng khó mà coi Tần Dương như một sinh viên bình thường. Đến khi Tần Dương giúp mẹ con cô thoát khỏi người cha cờ bạc, Tiết Uyển Đồng đã coi hắn như người ngang hàng, thậm chí là người còn dày dạn hơn mình.
- Ở trên bàn chị đã rót cho em một ly trà, chắc giờ cũng đã uống được. Em uống xong rồi nghỉ ngơi một chút đi.
Tần Dương cười nói:
- Chị khách sáo quá.
Tiết Uyển Đồng cười tủm tỉm nói:
- Em là khách đến nhà, lại còn là bác sĩ nên chị phải săn sóc em kĩ chút.
Tần Dương ngồi ở bên cạnh chiếc bàn ăn cơm nhỏ, nâng tách trà lên, nhấp một ngụm thì thấy nhiệt độ vừa đủ. Xem ra Tiết Uyển Đông căn thời gian để pha trà, thật là có tâm.
Tần Dương cũng không tiện ngồi không, đi đến cửa phòng bếp cười hỏi:
- Dì đi đâu rồi ạ?
Tiết Uyển Đồng cười nói:
- Mẹ chị đi mua sắm, trưa hôm nay không về ăn cơm.
Tần Dương à một tiếng, nhưng trong lòng suy nghĩ có lẽ Tiết Uyển Đồng kiếm cớ đuổi khéo mẹ cô đi, nếu không thì làm sao mà trị liệu.
Không rõ mẹ của Tiết Uyển Đồng có biệt về việc mình châm cứu cho cô không.
Tiết Uyển Đồng mau chóng nấu xong hai đĩa đồ ăn nữa, dọn ra bàn rồi hỏi:
- Em có muốn uống chút rượu không?
Tần Dương lắc đầu:
- Lát nữa phải châm cứu nên lỡ uống say cắm lệch châm sẽ rất phiền. Em uống trà là được rồi.
Tiết Uyển Đồng cũng không ép, dọn cơm ra đầy đủ rồi hai người bắt đầu ăn cơm.
Tiết Uyển Đồng dường như nghĩ đến tình cảnh châm cứu chốc nữa nên tâm trạng khẩn trương, không biết nói cái gì ngoài mấy câu nhạt nhẽo. Thần sắc này rơi vào mắt Tần Dương khiến hắn cười thầm.
Vì tập trung ăn nên bữa cơm kết thúc rất nhanh, không đến 20 phút đã xong. Tiết Uyển Đồng dọn chén đĩa rồi rửa, Tần Dương thì lấy túi đựng Châm Quan Âm của mình ra.
Tiết Uyển Đồng chà xát hai tay của mình, đi ra khỏi phòng bếp, thấy Tần Dương đang cầm mấy miếng châm bạc sáng loáng thì không khỏi khẩn trương:
- Bắt đầu bây giờ luôn à?
Tần Dương cười nói:
- Lúc nào bắt đầu cũng được. Nếu chị muốn nghỉ ngơi một lát cũng được.
Tiết Uyển Đồng cắn bờ môi, dù sớm hay muộn cũng đều phải làm, đằng nào cũng đã quyết rồi thì không cần phải lề mề chần chừ nữa.
- Bắt đầu luôn đi.
Tần Dương vâng một tiếng, sờ mũi một cái rồi nói khẽ:
- Toàn bộ quá trình châm cứu dự kiến sẽ kéo dài nửa tiếng, chị nên đi vệ sinh trước.
Tiết Uyển Đồng ngượng ngùng đáp:
- Oke.
Tiết Uyển Đồng đi đến trước phòng vệ sinh, đứng thừ ra một lúc, lúc đi ra thì khuôn mặt đã đỏ bừng mang theo vài phần quyến rũ.
Tần Dương tập trung tinh thần, bình thản cười nói:
- Chị mau cởi quần áo rồi nằm thẳng. Nếu chị ngại thì có thể che mắt bắt chước con đà điều thì có lẽ sẽ đỡ hơn.
Biện pháp mà Tần Dương nói không tồi. Người nào chẳng có tâm lý đà điểu. Nếu như trơ mắt nhìn một người đàn ông châm cứu trên ngực mình thì sẽ cảm thấy rất kích thích. Còn nếu như che mắt lại, dùng tâm lý lợn chết không sợ nước sôi thì cũng sẽ giúp điều hoà tâm lý bản thân.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng, quay lưng lại bỏ quần áo của mình ra. Bên trong cũng sẵn không mặc nội y mà có một miếng dán ngực. Hiển nhiên là cô vừa mới dán lúc vào nhà vệ sinh vừa rồi.
Tiết Uyển Đồng nhắm chặt mắt, không dám nhìn Tần Dương, cắn bờ môi, nằm trên giường. Giờ phút này mặt cô đỏ bừng như đang say rượu.
Mặc dù tâm tình của Tần Dương cảm thấy là lạ nhưng lúc này hắn đang mang tâm chữa bệnh nên không có tạp niệm gì, khẽ nói:
- Trước tiên em cần kiểm tra một chút rồi sau đó mới có thể phán đoán vị trí cắm châm. Quá trình này có thể sẽ đụng chạm …
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, khó mà nghe nổi.
Tần Dương hít một hơi thật sâu, đưa tay ra.
Lần trước Tần Dương chỉ bấm huyệt cho Tiết Uyển Đồng, chỉ động chạm ở bên ngoài chứ không tiếp xúc da thịt. Bây giờ Tần Dương phải kiểm tra nên không tránh khỏi tiếp xúc da thịt.
Khi tay của Tần Dương tiếp xúc với đống thịt mềm hơi cằn cỗi của Tiết Uyển Đồng, cả người cô run lên một cái, cổ cũng đỏ lựng, thân thể thẳng tắp, toàn thân cứng ngắc.
Ngón tay của Tần Dương nhẹ nhàng mà nhanh chóng ấn mấy lần, xác định xem bên trong không có khối rắn thì bóp mấy cái. Sau đó hắn rút tay lại, chuẩn bị châm cứu.
Trong chớp mắt, phần thân trên của Tiết Uyển Đồng có mười cây châm cắm vào, mỗi bên có năm cái đối xứng nhau tăm tắp.
Tần Dương vận nội khí vào đầu ngón tay, truyền nội khí như dòng điện thông qua ngân châm tiến vào người Tiết Uyển Đồng.
Tiết Uyển Đồng không dám mở to mắt, mắt nhắm nghiền, hai tay nắm chặt, cắn môi, khuôn mặt rất khẩn trương.
Lúc luồng nội khí của Tần Dương tựa như dòng địên tiến vào cơ thể cô, Tiết Uyển Đồng giật mình, toàn thân nổi cả da gà.
Chuyện gì xảy ra thế?
Trước đây Tiết Uyển Đồng cũng từng châm cứu, chỉ cảm thấy ê ẩm chứ chưa từng trải nghiệm cảm giác bị điện giật như lần này.
Luồng nội khí như dòng điện kia không ngừng đi theo ngân châm kích thích các tế bào dưới da của cô, mang lại một cảm giác mà cô chưa bao giờ thể nghiệm.
Quan hệ nam nữ xưa này đều dùng cảm giác điện giật để mô tả, thế nhưng hiện tại Tiết Uyển Đồng cảm thấy bản thân mình quả thật bị điện giật, hơn nữa ở bộ vị mẫn cảm của cô còn có một dòng điện nghịch ngợm như đánh sâu vào linh hồn làm nó run rẩy không ngừng.
Cô cảm thấy thân thể này không còn là của mình, không bị bản thân khống chế, chỉ đành cố gắng khép hai chân lại, cố gắng áp chế cảm xúc này, gắt gao cắn chặt môi để không rên lên thành tiếng.
Hơn mười phút sau, khi ngân châm hơi nhô lên, Tần Dương lại vận nội lực thông qua ngón tay để truyền nội khí vào thân thể Tiết Uyển Đồng. Vốn cô còn đang gắng gượng chịu đựng nhưng khi dòng điện này truyền vào, thân thể Tiết Uyển Đồng thẳng băng, cổ họng phát ra một tiếng rên như mèo kêu…
Đang nghiêm túc châm cứu thì Tần Dương đột nhiên cảm thấy cổ quái, nhìn thấy động tác của Tiết Uyển Đồng thì hắn cũng đoán ra là chuyện gì.
Tần Dương gãi trán, trên mặt có chút xấu hổ.
Dùng ngân châm truyền nội khí như dòng điện tất nhiên sẽ kích thích thân thể có phản ứng. Thế nhưng phản ứng này của Tiết Uyển Đồng hình như hơi quá một chút.