Chương 469: Ẩn thị Tiếu Tâm An
Tiết Uyển Đồng rơi vào trạng thái này thì Tần Dương cũng không tiện tiến hành châm cứu tiếp.
Bởi vì dù Tần Dương không truyền nội khí qua ngân châm nữa nhưng thân thể Tiết Uyển Đồng vẫn sẽ run rẩy không kiểm soát nổi.
Tiết Uyển Đồng sớm đã cảm thấy mất hết mặt mũi để gặp người khác, một tay kéo đống quần áo vừa cởi ở bên cạnh lên che kín mặt.
Mất mặt chết mất.
Bản thân mình không ngờ lại có phản ứng như thế trước mặt một người đàn ông, lại còn rên một tiếng. Dù rằng mình vẫn mặc quần nhưng làm sao Tần Dương lại không nhìn ra.
Tần Dương rút châm bạc khỏi người Tiết Uyển Đồng, bỏ vào túi của mình, nhìn Tiết Uyển Đồng vẫn đang che đầu không dám nhìn mặt ai thì không tiện nói gì thêm, chỉ đành cầm bút viết một đơn thuốc, kí tên mình lên đó.
- Chị Đồng, em kê cho chị một đơn thuốc. Đây không phải thuốc để uống mà để thoa ngoài da. Chị đun thuốc cho sôi khoảng 10 phút rồi để nguội, sau đó dùng khăn ngâm trong nước rồi chườm lên ngực. Sau năm phút thì xoa bóp, mỗi ngày làm một lần vào ban đêm. Một nồi nước có thể dùng ba ngày.
Tiết Uyển Đồng nhẹ nhàng ừ một tiếng, không hề có ý bỏ mớ quần áo che mặt ra. Quả thật cô đang rất xấu hổ.
Tần Dương cầm lấy đồ của mình, cười nói:
- Đơn thuốc em để ở trên bàn cơm. Em về trước, hôm nay châm cứu mới chỉ thực hiện được hai phần ba. Một tuần sau sẽ châm cứu tiếp. Em ước đoán khoảng chứng một tháng sẽ có thể thấy được biến chuyển rõ rệt.
Mặc dù Tiết Uyển Đồng cảm thấy bản thân mình hiện tại đang hơi thất lễ nhưng cảm giác ở dưới đang hơi ướt nên không muốn đứng lên, chỉ đành tiếp tục che đầu nói:
- Tốt rồi. Em cứ về trước, chị không tiễn nhé.
Tần Dương cười nói:
- Vâng, không cần tiễn đâu ạ. Hẹn gặp lại chị sau.
Sau khi Tần Dương rời đi, Tiết Uyển Đồng bỏ đám quần áo ra, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Tất nhiên là cô rất buồn bực nhưng không phải vì Tần Dương mà là vì bản thân mình.
Tại sao bản thân mình không thể kiềm chế thêm một chút nữa?
Thực ra việc này cũng không trách được Tiết Uyển Đồng. Dù sao thì vị trí mẫn cảm bị kích thích bởi dòng điện như thế thì làm sao mà nhịn được.
Toàn thân Tiết Uyển Đồng mềm nhũn không có lực, cắn răng ngồi dậy thì càng cảm thấy rõ sự ẩm ướt trong quần mình. Lúc cô nhìn kĩ thì thấy ga giường đã ướt đẫm một mảng lớn.
Tiết Uyển Đồng che mặt thêm một lần nữa, toàn thân như đang phát sốt.
Từ bé đến giờ chưa từng cảm thấy mất mặt như thế.
Tiết Uyển Đồng đợi cho cảm xúc bình tĩnh lại rồi mới bò từ trên gường xuống, đi vào phòng tắm.
Chỉ là việc tắm bình thường nhưng Tiết Uyển Đồng không thể bình tĩnh được. Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh bản thân mình được Tần Dương kiểm tra lúc nãy. Lúc ngón tay hắn động vào mình, và cả lúc cô không kiềm chế được….
Vốn tưởng rằng châm cứu sẽ chỉ khiến mình cảm thấy ê ẩm. Ai ngờ lại xuất hiện tình trạng như thế.
Bản thân mình về sau làm sao dám nhìn mặt Tần Dương.
Dù hắn là bác sĩ, cũng rất hiểu lễ nghĩa, luôn giữ chừng mực, dù là lúc đụng chạm nhưng động tác cực kì gọn gàng, không có gì dư thừa. Nhưng dù sao hắn vẫn là nam, còn là học sinh của mình nữa.
Chẳng qua chuyện đã đi đến nước này, cô cũng chỉ đành tự an ủi bản thân mình. Dù sao việc này cũng chỉ có mình và Tần Dương biết. Nhân phẩm của Tần Dương rất đáng tin nên chắc hắn sẽ không nói ra bên ngoài. Trời biết, đất biết, hắn biết, mình biết…
Được rồi, không cần nghĩ về những điều này nữa.
Trên thế giới này, muốn lấy được cái gì thì phải trả giá tương ứng. Những người phụ nữ phẫu thuật bơm ngực chẳng phải sẽ cần đưa ngực mình cho bác sĩ giày vò hay sao? Còn bản thân mình thì áp dụng phương pháp tự nhiên chẳng phải tốt hơn nhiều sao?
Huống chi, khi nhớ lại việc vừa rồi thì bên cạnh cảm giác xấu hổ thì còn có cảm giác gì đó rất khó tả.
Tranh thủ thời gian tắm nhanh thôi. Sau đó còn phải giặt quần, giặt ga giường, và ra ngoài mua thuốc.
…
Tần Dương không hề để sự việc của Tiết Uyển Đồng trong lòng. Dù sao đối với hắn mà nói thì đây chỉ là một lần chữa bệnh kích thích một chút mà thôi. Hắn cũng không vì thế mà suy nghĩ nhiều.
Mấy ngày tiếp theo, Tần Dương trở về lối sinh hoạt bình tĩnh, chỉ an tâm đi học tại trường.
- Tiểu Tần tiên sinh, tôi là Tiếu Tâm An, hiện giờ tôi đã đến Trung Hải. Tối nay có thể gặp cậu được không?
Mắt của Tần Dương sáng rực lên, cười nói:
- Chú Tiếu, nhanh thế ạ, tất nhiên là cháu rảnh rồi, chú đang ở đâu?
- Tôi đang ở khách sạn, tầm năm rưỡi tôi đến đón cậu được chứ?
- Không cần đón đâu chú Tiếu ơi. Chú cứ nói địa chỉ rồi cháu tự mình tới.
- Không sao, chỉ là hai chúng ta gặp mặt nên chỗ nào cũng được. Đúng giờ tôi sẽ đến đón cậu, quyết định thế nhé.
Tần Dương không từ chối được nên đành phải đáp ứng:
- Vâng ạ, thế thì hẹn gặp chú chiều nay.
Tần Dương đặt điện thoại xuống, con mắt hơi nheo lại.
Sư phụ từng nói rằng vì Lý Nam Thiên không để ý đến thân phận, lấy lớn hiếp nhỏ nên nhà họ Lý sẽ bị trừng phạt. Mà chú Tiếu là người mà sư phụ phái đi làm chuyện đó. Bây giờ chú Tiếu đến đây tìm mình phải chăng việc này đã có kết quả?
Năm giờ rưỡi đã điểm, một chiếc Rolls-Royce đen tuyền đậu ở trước khu phòng học của Tần Dương khiến cho rất nhiều người tò mò.
- Con mẹ nó, đây là Rolls-Royce mà. Đây là xe của nhà ai mà ngầu thế?
- Nếu lái xe này đi tán gái thì chắc chắn thành công. Tôi phải chụp mấy tấm ảnh mới được.
- Người kia là chủ xe à? Hắn đang chờ ai sao?
- Trường của chúng ta có người thâm tàng bất lộ như thế ư?
Khi mọi người còn đang bàn tán chụp ảnh ầm ĩ thì Tần Dương đi từ trên lầu xuống. Nhìn thấy chiếc xe, Tần Dương không khỏi cười khổ.
- Chú Tiếu, làm gì cần khoa trương như thế?
Tiếu Tâm An thản nhiên cúi người, cung kính nói:
- Tiểu Tần tiên sinh, lễ nghĩa không thể thiếu, đây là quy củ.
Tần Dương bất đắc dĩ đáp:
- Chú Tiếu, được rồi, chú cũng coi như là bề trên của cháu. Chú đừng làm thế cháu không được tự nhiên.
Tiếu Tâm An mỉm cười, tự mình mở cửa xe cho Tần Dương:
- Tiểu Tần tiên sinh, mời lên xe.
Tần Dương cười khổ, ngồi lên xe.
Địa vị xã hội của Tiếu Tâm An rất cao nhưng thân phận thực sự của hắn là Ẩn thị của Ẩn Môn. Lúc ban đầu khi đi theo Mạc Vũ, Tiếu Tâm An chỉ là một người bình thường. Nên có thể nói rằng tất cả những gì Tiếu Tâm An có được hôm nay đều là do Mạc Vũ ban cho. Hắn cũng hiểu điều này, giữ vững bổn phận và tận tâm phò trợ Mạc Vũ.
Tần Dương là truyền nhân của Mạc Vũ, là đại tông chủ đời tiếp theo của Ẩn Môn. Tiếu Tâm An, với tư cách là Ẩn thị, tất nhiên phải dành cho hắn sự tôn trọng và lễ nghi.
Mặc dù Tần Dương vẫn luôn coi Tiếu Tâm An là người bề trên nhưng Tiếu Tâm An không vì thế mà quên thân phận của mình. Từ đầu đến cuối hắn luôn thực thi tận lực bổn phận của Ẩn thị.
Tiếu Tâm An đóng cửa xe của Tần Dương lại rồi ngồi ở ghế phụ của chiếc xe. Chiếc Rolls-Royce lăn bánh khỏi khu phòng học, để lại một đám sinh viên xì xầm to nhỏ.
- Tần Dương!
- Không ngờ là đến đón Tần Dương. Nghe cách họ nói chuyện thì người đó hình như là người lớn trong nhà hắn?
- Với cái kiểu cung kính đó thì không giống chút nào. Lại còn cách xưng hô Tiểu Tần tiên sinh nữa. Rất giống với quản gia của nước Anh. Là một quản gia cao cấp.
- Mặc kệ. Tôi muốn đăng bài lên diễn đàn. Tin này chắc chắc sẽ rất hot.