Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 460 - Chương 470: Giết Gà Dọa Khỉ

Chương 470: Giết gà dọa khỉ
 

- Chú Tiếu, hôm nay chú làm vậy thì đao to búa lớn quá, sợ rằng rất nhanh mọi người đều biết hết.

Tiếu Tâm An khẽ mỉm cười:

- Người biết sẽ biết, người không biết xem náo nhiệt, thật ra không có gì đáng lo.

Ánh mắt Tần Dương hơi nheo lại:

- Chú Tiếu, chú cố ý làm vậy sao?

Tiếu Tâm An gật đầu:

- Đúng vậy.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Tại sao?

Tiếu Tâm An mỉm cười nói:

- Xem như để cảnh tỉnh các thế lực khắp nơi. Tôi là Ẩn thị của tông chủ, cũng là đại diện cho tông chủ, đừng tưởng người Ẩn Môn chúng ta ít, tông chủ không rời núi thì cảm thấy Ân Môn chúng ta dễ ức hiếp phải không?

Tần Dương cười haha nói:

- Lý gia, Vương gia và Hạ gia bây giờ cũng không dám xuất thủ. Đúng rồi chú Tiếu, trước đó sư phụ nói muốn trừng trị Lý gia, chú đã ra tay rồi?

Tiếu Tâm An gật đầu:

- Mấy ngày qua tôi bận rộn an bài chuyện này, trước mắt đều đã sắp xếp xong. Tuy vẫn chưa có kết quả nhưng người Lý gia chắc hẳn đã luống cuống.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Chú Tiếu, rốt cuộc chú đã làm gì Lý gia?

Tiếu Tâm An mỉm cười nói:

- Thân là gia tộc người tu hành, chỗ dựa chính là thực lực tu hành của thành viên gia tộc mình và tài nguyên xã hội có được. Lần này Lý gia ra tay với cậu, hai đệ tử kiệt xuất nhất trong đệ tử ba đời một chết một bị thương. Gia chủ Lý gia Lý Nam Thiên cũng chết rồi, về mặt thực lực người tu hành có thể nói tổn thương không nhỏ. Dù sao Lý gia đang là thực lực tu hành giới không tính là quá mạnh.

- Mấy lão già Lý gia tuy vẫn còn nhưng Lý Nam Thiên ra tay đã xem như vượt giới hạn. Nếu bọn họ còn dám ra tay, tông chủ chắc chắn sẽ đích thân hoàn toàn hủy diệt bọn họ. Lần này tông chủ để tôi ra tay, dĩ nhiên chính là làm suy yếu thực lực kinh tế của bọn họ.

- Chú chủ yếu ra tay nhắm vào công ty tập đoàn gia tộc bọn họ sở hữu. Ngoài ra tìm người đối phó quan viên cấp chính trị có chút tiền đồ trong gia độc bọn họ. Năm đó tông chủ bỏ qua cho bọn họ một lần, bọn họ lại không biết hối cải. Dĩ nhiên lần này không thể nương tay nữa, nhất định phải giết gà dọa khỉ. Nếu không người khác còn tưởng rằng chúng ta có thể tùy ý khi dễ.

Tần Dương giác ngộ gật đầu. Quả thật nếu một người đắc tội anh một lần, anh tha thứ cho hắn, mọi người có thể nói anh khoan hồng độ lượng. Nhưng nếu sau khi anh tha thứ cho hắn, hắn tiếp tục đối phó anh, dồn anh vào chỗ chết, nếu anh tiếp tục khoan hồng độ lượng tha thứ hắn, vậy chỉ có thể nói là anh ngu hết chỗ nói.

Kẻ thù của anh thậm chí sẽ vì vậy mà cảm thấy người này là kẻ ngốc. Dù sao hắn cũng sẽ không báo thù, cũng sẽ chọn lựa tha thứ, vậy lại đối phó hắn thêm lần nữa, lỡ như thành công thì sao. Dù sao thất bại rồi cũng không có hậu quả gì…

- Bọn họ sẽ thế nào, phá sản?

Tiếu Tâm An cười nói:

- Tập đoàn của Lý gia bọn họ sẽ bị đánh lén, phá sản có lẽ chưa chắc, nhưng tuyệt đối sẽ suy bại, không còn huy hoàng như trước. Còn quan viên chính trị kia cũng sẽ vì vậy mà dính líu đến một số chuyện, có lẽ chưa chắc sẽ bị cách chức, nhưng tiền đồ của hắn cũng tuyệt đối chấm dứt tại đây, từ đây không có khả năng thăng chức nữa.

Trong lòng Tần Dương có chút kinh ngạc:

- Nhanh vậy sao? Công ty kinh doanh của đối phương tất nhiên cũng có hệ thống riêng, có thể nhanh thấy hiệu quả như vậy?

Tiếu Tâm An mỉm cười nói:

- Thương trường như chiến trường, nếu cậu chỉ muốn đánh bại đối phương theo tuần tự quy củ, hay không muốn trả chút giá nào liền đánh bại đối phương là điều không thể. Vào lúc thực lực còn chưa đủ mạnh mẽ đến khi làm việc mà không tốn chút sức, chính là giết địch một ngàn, tự tổn hại mình tám trăm mà thôi.

- Chỉ cần đánh bại đối phương thì sẽ có cơ hội tìm lại những tổn thất, hay đoạt lấy lợi ích, giống như đánh giặc vậy. Tuy huyết chiến, tổn thất nghiêm trọng nhưng khi cậu đã đánh bại đối thủ, tước được vật liệu của đối phương, bắt binh lính đối phương làm tù binh, vậy thì cậu có thể khiến mình lớn mạnh, bổ sung tổn thất, thậm chí để bản thân vượt qua trận chiến.

- Huống hồ lần này rõ ràng là muốn giết gà dọa khỉ, cho dù trả giá nhiều bao nhiêu, Lý gia cũng phải ngã xuống. Nếu không há có thể chấn nhiếp người khác?

Tiếu Tâm An hơi dừng lại một chút nhìn dáng vẻ Tần Dương mặt đầy lo lắng muốn nói lại thôi, mỉm cười nói:

- Tiểu Tần tiên sinh, cậu đang lo lắng tổn thất? Công ty Lý gia ở Tô Châu mà nói quả thực có chút danh tiếng, cũng có chút thực lực, nhưng cũng chỉ có chút đỉnh mà thôi. Cho dù tổn thất một đấu một với họ, bọn họ tổn thất đến chết cũng không làm chúng ta tổn hại gì cả.

Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Chú Tiếu chắc chắn có nhiều tiền.

Tiếu Tâm An mỉm cười nói:

- Quả thật có rất nhiều tiền, đây đều là tông chủ ban cho tôi. Ban đầu tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo không đáng một xu, được tông chủ coi trọng cho tôi cơ hội, cho tôi nhiều tiện lợi mới có tôi của ngày hôm nay. Nên tôi có thể vì tông chủ, vì Ẩn Môn dâng hiến mọi thứ tôi có.

Tần Dương cười nói:

- Sư phụ tôi là người lười biếng như vậy, chú có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đều là năng lực bản thân của chú Tiếu, đừng tự xem nhẹ mình.

Tiếu Tâm An cười cười nói:

- Việc xem bản thân nói thế thì việc kiếm tiền đối với người bình thường mà nói có lẽ rất khó. Nhưng đối với tông chủ mà nói lại không thể đơn giản hơn. Tôi là Ẩn thị, giúp tông chủ và thế lực các phương tiếp xúc hoặc chiến đấu, tuy mọi người đều nhằm vào tông chủ nhưng tôi là người đại diện cho tông chủ, ai lại không nể mặt tôi chứ?

- Có tiền, có quyền, có quan hệ, đó không gọi là kiếm tiền, có thể nói là cướp tiền mới đúng. Mỗi đời tông chủ Ẩn Môn đều sẽ không tự mình cố gắng kiếm tiền, vì tiền đối với bọn họ mà nói, căn bản chỉ là một con số. Nhưng mỗi đời Ẩn thị cơ bản đều là đại phú đại quý, sung sướng cả đời.

Tần Dương suy nghĩ cũng đúng, giống như mình bây giờ thành lập công ty Thiểm Điện vậy, mình chỉ là lấy cách điều chế, ném mấy chục triệu đầu tư, sau đó tìm người chuyên nghiệp quản lý, trả tiền lương cao một chút, sau đó bắt đầu liên tục không ngừng kiếm tiền, hơn nữa còn sẽ càng kiếm càng nhiều.

Rolls Royce lái vào một nhà hàng năm sao cách đại học không xa, Tiếu Tâm An giành xuống xe trước, chuẩn bị mở cửa xe cho Tần Dương, Tần Dương đã mở cửa xe bước xuống, cười hì hì nói:

- Chú Tiếu, chúng ta quý ở tri tâm, dừng để ý mấy hình thức này. Giống như chú nói, biết chắc hắn sẽ biết, không biết thì xem náo nhiệt, thật ra không ảnh hưởng.

Trên mặt Tiến Tâm An lộ ra hai phần bất đắc dĩ:

- Tiểu Tần tiên sinh chính là quá khách khí.

Tần Dương cười hehe, bước vào bên trong.

Tuy Tần Dương xem Tiếu Tâm An là trưởng bối nhưng Tiếu Tâm An một mực xem sư đồ Mạc Vũ là chủ nhân, trước đây xưng hô với Tần Dương cũng là thiếu tông chủ, sau này Tần Dương kiên quyết phản đối, hơn nữa ra ngoài gọi thiếu tông chủ quả thực có chút thu hút, Tiếu Tâm An mới sửa miệng gọi là Tiểu Tần tiên sinh.

Từ “tiên sinh” này từ xưa đến nay, vốn dĩ chính là một loại tôn xưng.

Tần Dương và Tiếu Tâm An một trước một sau đi vào nhà hàng năm sao này, sau khi cô phục vụ dẫn ngồi xuống, Tần Dương cười quay đầu nhìn cảnh sắc thành phố ngoài cửa kính, cười nói:

- Nhà hàng năm sao, chú Tiếu đây là dẫn cháu ăn một bữa thịnh soạn à…
Bình Luận (0)
Comment