Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 487 - Chương 497: Tôi Không Biết Hắn Ta Là Ai

Chương 497: Tôi không biết hắn ta là ai
 

Chu Võ ngồi dựa trên giường, khi nhìn về phía Tần Dương đang ngồi đối diện, hắn né tránh, không dám nhìn thẳng.

Tần Dương đi vào phòng bệnh, nhưng cũng không nói chuyện, mà chỉ yên lặng nhìn Chu Võ.

Ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng dường như lại ẩn chứa một luồng sức mạnh vô hình.

Chu Võ không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Dương, nên trực tiếp cúi đầu xuống.

- Ai thuê ông tới giết tôi?

Đột nhiên thần thái trong ánh mắt của Chu Võ biến đổi, sắc mặt cũng hơi đổi theo, nhưng hắn vẫn giả vờ là mình không hiểu gì cả.

- Tôi không hiểu cậu đang nói gì, còn nữa, cậu là ai vậy?

Tần Dương khẽ nở nụ cười:

- Chu Võ, ông là một người trung thực, nên dù có nói dối nhưng cũng chẳng giống chút nào cả.

Chu Võ mím môi thật chặt, không nói lời nào, cố gắng dung sự im lặng để chống chọi với lời nói của Tần Dương

Tần Dương cũng không lo lắng, khẽ nói:

- Từ sau khi tỉnh lại tới giờ, ông chưa từng thấy tôi, rồi từ khi vào phòng tới giờ tôi cũng chỉ nhìn ông, nên nhất định là ông không thể biết tôi là ai được, vậy thì tại sao ông lại không hỏi tôi là ai, tại sao lại không dám nhìn thẳng vào mắt tôi vậy? Ông không hỏi tôi là ai, đó là bởi vì ông biết rõ tôi là ai, bởi vì từ trước khi ông nổ máy vọt xe tới đâm tôi, ông cũng đã biết tôi là ai rồi. Có thể ông không biết tên tôi, cũng chưa chắc đã biết thân phận của tôi, nhưng chắc chắn ông biết xe tôi như thế nào, mặt mũi tôi ra sao, biết tôi chính là người mà ông phải giết. Sở dĩ ông không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, là bởi vì ông chột dạ, ông hổ thẹn, ông có thể cố tình uống say, nhân lúc xỉn lái xe đâm tôi, nhưng bây giờ ông đang tỉnh táo, ông không dám nhìn thẳng vào mắt tôi là vì ông đã cố tình mưu sát tôi! !!

Thần thái trong ánh mắt của Chu Võ có hơi bối rối:

- Không phải, đây chẳng qua chỉ là tai nạn…

Tần Dương cắt đứt lời Chu Võ:

- Vậy 100 vạn nằm dưới tủ quần áo trong nhà của ông là từ đâu mà ra?

Đột nhiên sắc mặt của Chu Võ hơi đổi:

- 100 vạn gì chứ, tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì cả.

Tần Dương nhíu mày lại, rồi nói:

- Ngày 2 tháng 5 ông đi bệnh viên nhân dân Trung Hải khám bệnh, khoa ung thư, bác sĩ chuẩn đoán ông bị ung thư gan giai đoạn cuối, chỉ có thể sống từ ba đến sáu tháng. Vì muốn để lại một khoản tiền cho vợ con, ông chấp nhận yêu cầu của người ta, lái xe tông chết tôi rồi ngụy tạo thành một vụ tai nạn giao thông do say xỉn, ông vốn cũng đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ chết, nên mới để lại tiền, còn để lại một lá thư. Đáng tiếc ông không nghĩ tới, ông không chết, mà tôi cũng không chết, hơn nữa số tiền này còn lộ ra ngoài.

Không đợi Chu Võ lên tiếng, giọng nói của Tần Dương dần trở nên lạnh lùng:

- Với tư cách một người chồng, có thể nói ông là đã làm tròn trách nhiệm, nhưng với tư cách của một con người, ông đã làm trái với lương tâm của mình. Ông vì vợ con mình, trở thành một tên hung thủ giết người, đi giết hại một người chả có tí quan hệ nào với ông.

- Nói cho tôi biết sự thật của chuyện này, tôi sẽ không nói chuyện này cho vợ con ông. Nếu không, một khi con cái ông biết người cha thân yêu của chúng, là một tên hung thủ giết người, bọn chúng sẽ nhìn ông thế nào, bạn học của chúng sẽ đối xử với chúng như thế nào…

- Không, cậu không thể làm thế! !!

Thấy Tần Dương không lên tiếng nữa, Chu Võ lập tức ngắt lời Tần Dương, trong giọng nói chứa đầy sự hối hận và tuyệt vọng:

- Cậu không thể làm như vậy, cậu làm vậy sẽ hủy hoại cả cuộc đời chúng, chúng nó vẫn còn trẻ…

- Còn trẻ?

Tần Dương nhìn Chu Võ bằng ánh mắt lạnh lùng:

- Con của ông năm nay 16 tuổi, học năm cuối cấp ba, vậy ông có biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi không? Tôi vừa mới tròn 20 tuổi, con của ông còn trẻ, ông lo sẽ hủy hoại cuộc đời của nó, nhưng ông có bao giờ nghĩ tới giết chết tôi, vậy thì cha mẹ của tôi, cuộc đời, tương lai của tôi sẽ ra sao không?

Chu Võ giật mình, nước mắt trào lên, ông ta nhắm mắt thật chặt, cắn răng thật chặt.

- Thật xin lỗi, tất cả đều là tội lỗi của tôi, tôi chết cũng không hết tội, xin cậu hãy tha cho tôi! 100 vạn kia cậu cứ lấy đi, tôi không muốn nữa đâu, xin cậu đừng nói chuyện này cho hai đứa con của tôi... Tôi van cậu! !

Chu Võ khẩn cầu nhìn Tần Dương, dường như lo sợ Tần Dương sẽ không đồng ý, ông ta giãy dụa rời khỏi giường, sau đó quỳ ở trước mặt Tần Dương.

Tần Dương nhìn thấy Chu Võ gần như sắp sụp đổ, trầm giọng nói:

- Nói cho tôi sự thật của chuyện này.

Chu Võ nhìn Tần Dương bằng ánh mắt cầu khẩn:

- Chỉ cần tôi kể hết mọi chuyện cho cậu, cậu sẽ không nói chuyện này cho hai đứa nhỏ và vợ tôi phải không? Tôi cũng không kể cho cô ấy chuyện này, bọn họ không hề hay biết gì cả…

Tần Dương gật đầu:

- Chuyện này tôi có thể đồng ý với ông.

Kiều Vi đã điều tra Chu Võ, đây là một người đàn ông trung niên thật thà, chăm chỉ làm việc, yêu thương vợ và con cái, đây cũng chính là lý do Tần Dương chịu bỏ ra nhiều công sức như vậy để nói chuyện với hắn.

Cố nhiên, ông ta vẫn là một kẻ giết người vì tiền, đây chính là môt sai lầm lớn không thể tha thứ, nhưng từ hoàn cảnh mà ông ta gặp phải, ông ta cũng là một con người đáng thương.

Tần Dương mặc dù là bị mưu hại người, nhưng là đối với Chu Võ tao ngộ, nhưng vẫn là có hai phần đồng tình.

Ban nãy hắn nói những lời như thế, cũng chỉ là để tạo áp lực làm cho Chu Võ nói ra sự thật, thực tế cho dù Chu Võ không nói gì cả, hắn cũng sẽ không kẻ chuyện này cho vợ con Chu Võ, giống như Chu Võ từng nói, chuyện này có lẽ sẽ thay đổi cả cuộc đời bọn chúng.

Chu Võ nghe thấy Tần Dương đông ý, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Đúng, quả thật là có người thuê tôi giết cậu, tiền công là 100 vạn, nhưng tôi không biết hắn ta là ai…

Tần Dương nhíu mày:

- Ông không biết hắn là ai?

Chu Võ thấy dường như Tần Dương không tin, vội vàng giải thích nói:

- Ta không lừa cậu, ta thật sự không biết hắn là ai, tôi chỉ biết đó là một người đàn ông.

- Dáng vẻ trông như thế nào?

Chu Võ lắc đầu:

- Ta cũng không biết, bởi vì tôi chưa từng thấy hắn.

Tần Dương trầm giọng:

- Vậy thì đối phương liên lạc với ông bằng cách nào, bàn điều kiện ra sao, đưa cho ông 100 vạn kiểu gì?

Lần này Chu Võ không do dự, nhanh chóng trả lời:

- Thông qua điện thoại, vào lúc tan tầm hôm nọ, bỗng nhiên tôi nhận được một cú điện thoại lạ, phía bên kia là một người đàn ông, không biết từ đâu mà ông ta biết được tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối, nói với tôi có muốn tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng này kiếm một ít tiền để lại cho vợ con không…

Tren mặt Chu Võ toát lên sự xấu hổ:

- Lúc ấy tôi từ chối hắn, cách 1 ngày, hắn lại gọi điện thoại tới, trực tiếp ra giá 100 vạn, còn nói nếu như tôi mà chết đi, thì cuộc sống của vợ con tôi sẽ trở nên cực kỳ khổ cực. Vốn tôi vẫn luôn lo lắng chuyện này, rốt cục không nhịn được đồng ý với hắn.

- Hắn rất hào phòng đưa cho tôi 100 vạn, 100 vạn này là hắn giấu ở một chỗ bí mật, rồi báo tôi đi lấy, lúc lấy tiền tôi cũng không thấy bất kỳ ai cả, sau đó hắn nói với tôi, sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào. Hai ngày trước hắn yêu cầu tôi tới ngã tư đường Tùng Ba, hắn nói cậu sẽ đi qua chỗ này, nhưng vì khi ấy tình hình giao thông bị tắc nghẽn, nên cuối cùng kế hoạch bị hủy bỏ.

Tần Dương giật mình mở to hai mắt.

Kế hoạch này được thực hiện không chỉ một lần?

Tần Dương nghĩ lại, hai ngày trước mình từ công ty về nhà đúng là phải đi qua ngã tư đường Tùng Ba, nói cách khác thời điểm hai ngày trước khi mình đi qua chỗ đó, thì đã có người chuẩn bị sẵn cho mình một đòn trí mạng, chẳng qua nhờ tình hình giao thông bị tắc nghẽn nên mình mới may mắn sống sót sao?

Hai ngày trước thất bại, nên sau đó mới có vụ va chạm vào tối hôm qua?
Bình Luận (0)
Comment