Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 488 - Chương 498: Thật Xin Lỗi, Anh Đã Nuốt Lời

Chương 498: Thật xin lỗi, anh đã nuốt lời
 

- Là tên đó vẫn luôn điều khiển ông sao?

Chu Võ gật đầu:

- Đúng vậy, tôi nhận lệnh bất cứ khi nào có yêu cầu, hắn sẽ thông báo trước cho tôi biết phải đợi ở đâu, sau đó chờ xe của cậu tới, rồi vào thời điểm thích hợp tông vào xe của cậu, tạo thành hiện trường một vụ tai nạn xe.

Thần sắc Chu Võ có chút phức tạp:

- Kỳ thật hôm đó tôi vẫn luôn đi theo sau lưng cậu, chờ một cơ hội xông ra đâm vào xe của cậu, nhưng lúc đó trên đường xe cộ tương đối nhiều, tôi sợ lỡ ngộ thương trúng người khác, vì dù sao xe tải hạng nặng một khi đã mất tay lái, thì vô cùng khủng khiếp. Một lí do khác nữa là trong thâm tâm tôi lại cũng có mấy phần áy náy, chính tôi cũng rất do dự, nên cứ như vậy giữ một khoảng cách đi theo cậu, cuối cùng dần dần thì bị mất dấu...

Tần Dương chú ý tới thần sắc trên mặt Chu Võ, trầm giọng hỏi:

- Vậy tại sao đêm qua ông lại không còn do dự mà ra tay gọn gàng, một khí thế muốn liều mạng chết chung như thế?

Trên mặt Chu Võ toát ra bộ dạng hoảng sợ:

- Tôi cảm thấy tên đó nhất định đang bí mật quan sát hành động của tôi, có lẽ hắn nhận ra sự do dự của tôi. Hôm trước, khi về nhà trong tay con gái của tôi ôm một bó hoa, tôi hỏi nó, nó nói là có người vào lớp học đưa cho nó, lúc ấy tôi đã cảm thấy không đúng lắm, sau đó tôi nhận được điện thoại của người đàn ông đó.

Con mắt Tần Dương hơi nheo lại:

- Hắn uy hiếp ông?

- Đúng.

Trên mặt Chu Võ lóe lên mấy phần bất an:

- Hắn gọi điện thoại nói với tôi, nói là tôi đã nhận tiền, thì nên chuyên tâm làm việc, không được phép do dự nữa, nếu như còn do dự nữa, thì cái mà con gái tôi nhận được sẽ không phải là hoa nữa.

- Mặc dù đối phương không nói những lời uy hiếp khác, nhưng tôi nghe ra được, nếu như tôi không làm, thì phía bên kia nhất định sẽ ra tay đối với người nhà của tôi. Tối hôm qua hắn gọi điện thoại cho tôi bảo tôi đi đến chỗ ngã tư đường đó, sau đó bảo tôi tông vào xe của cậu, nếu như bỏ lỡ qua tín hiệu đèn xanh đèn đỏ, vậy thì đuổi theo lao vào xe của cậu.

- Tôi đã nhận tiền, lại thêm phần tôi quả thật lo lắng có chuyện xảy ra với người nhà mình, nên tôi mua một bình rượu, vừa uống vừa chờ cậu. Khi cậu xuất hiện, lướt qua mắt tôi, tôi liền khởi động xe lao tới...

- Tôi vốn đã chuẩn bị liều chết, ai ngờ lại không chết. C hàng trai, chuyện này là tôi có lỗi với cậu, cho dù cậu làm thế nào tôi cũng được, tiền tôi cũng có thể không cần, chỉ xin cậu đừng nói chuyện này cho người nhà tôi biết.

Tần Dương cau mày:

- Trước khi ông đâm tôi, hắn cũng chỉ thị cho ông sao?

- Đúng vậy, hắn nhắc tôi là cậu đã đến, bảo tôi khởi động xe, sau đó bảo tôi lao tới. Tôi nghĩ, hắn nhất định đang ở một chỗ nào đó, nhìn thấy tất cả, bằng không, hắn làm sao ra lệnh được, rồi làm thế nào mà biết tôi đã từng do dự chứ?

Tần Dương ừ một tiếng, hỏi tiếp:

- Từ sau khi ông đâm xe tôi, hắn có còn liên lạc với ông nữa hay không?

- Không có.

Tần Dương móc điện thoại ra:

- Vậy số điện thoại của hắn, chắc hẳn ông phải biết chứ?

Chu Võ nói khẽ:

- Biết... Bởi vì tôi không hoàn thành chuyện hắn giao phó, trong lòng tôi bị đuối lý, tôi lo lắng hắn sẽ ra tay đối phó con gái của tôi, tôi muốn hỏi thử hắn, nhưng khi gọi điện thoại cho hắn, đầu dây bên kia đã tắt máy, tôi đã liên lạc nhưng không được...

Tần Dương liền cảm thấy đau đầu, mặc dù Chu Võ nói ra số điện thoại kia, nhưng Tần Dương lại không trông cậy có thể điều tra ra cái gì từ trong số điện thoại đó cả.

Đối phương từ đầu tới đuôi vẫn luôn duy trì bí mật, hiển nhiên chính là sợ bị người khác phát hiện ra, một số điện thoại không đăng ký, rất dễ dàng có được.

Tần Dương ghi lại số điện thoại đó, hỏi thêm vài câu, Chu Võ trả lời từng câu hỏi một, nhưng thực chất lại không có tính thu hoạch gì.

Tần Dương xác định mình không còn gì cần hỏi nữa, cất điện thoại vào, rồi đứng lên.

Chu Võ thấy Tần Dương chuẩn bị rời đi, ánh mắt nhìn dán lấy Tần Dương, mặt tràn đầy bất an và thấp thỏm, trong ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn.

Tần Dương nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang từng bước một đi vào cái chết này, sau mấy giây trầm giọng nói:

- Tôi sẽ điều tra những chuyện ông đã nói đó, nếu như lời ông nói đều là sự thật, tôi sẽ không nói chuyện này cho con gái ông biết, nhưng nếu như lời ông nói là bịa đặt, thì cũng đừng có trách tôi.

Chu Võ giọng gấp gáp nói:

- Những gì tôi nói đều là sự thật, nếu có lời nào gian dối, thì tôi chết không được yên thân.

Chu Võ nói đến đây, giọng nói bỗng nhiên đứt đoạn, trên mặt toát ra mấy phần ảm đạm:

- Hình như bây giờ tôi đúng là đã chết không được yên rồi... Tôi thật sự là không lừa cậu, nếu tôi đã lựa chọn nói ra sự thật, thì không còn cần thiết phải che giấu bất cứ điều gì nữa, xin cậu hãy tin tưởng tôi.

Tần Dương ừ một tiếng, quay người đi khỏi phòng bệnh của Chu Võ.

Chu Võ nhìn bóng Tần Dương biến mất ở cửa phòng bệnh, thân thể nằm xuống một cách bất lực, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng và hối hận.

Hắn rất hối hận bản thân đã đưa ra quyết định đó, lúc ấy đầu óc hắn nóng lên, chỉ muốn vì để lại cho con mình một khoản tiền, lại căn bản không cân nhắc đến người thanh niên bị mình giết ấy.

Đúng vậy, con của mình là con, chẳng lẽ con của người khác không phải là con sao?

Người ta đã trêu ai ghẹo ai rồi hay sao, chẳng lẽ chỉ vì bản thân mắc bệnh ung thư sắp phải chết rồi, thì nên bị mình kéo theo chết cùng sao?

Chu Võ giơ tay lên dùng hết sức tát mình một bạt tai, bản thân thật là ăn mỡ heo ăn đến tâm trí mê muội rồi.

Bản thân mình tại sao lại đưa ra quyết định như vậy chứ?

Chu Võ tựa vào giường, bất lực nhìn trần nhà, tâm tình vô cùng phức tạp.

Cũng không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một người phụ nữ trung niên vội vội vàng vàng bước vào phòng bệnh của Chu Võ.

- Lão Chu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một trăm vạn trong nhà đó rốt cuộc chuyện là thế nào?

Chu Võ quay đầu nhìn vợ, ánh mắt đầy áy náy.

- Tú Cầm, thật xin lỗi, anh có việc đã giấu em, anh đã làm sai một chuyện...

Trong ánh mắt khiếp sợ của vợ mình, Chu Võ một năm một mười kể hết chuyện bệnh tình của mình và chuyện mà mình đã làm cũng kể luôn một lượt.

- Anh vốn chỉ muốn dùng tính mạng của mình kiếm cho nhà mình một khoản tiền, có thể cho cuộc sống của em sau này được thoải mái hơn một chút, ít nhất có thể để cho hai đứa nhỏ được tốt nghiệp đại học, mà suýt chút nữa đã gây ra sai lầm lớn, suýt chút nữa đã trở thành hung thủ giết người. Một trăm vạn đó vốn không thuộc về chúng ta, coi như để bồi thường cho người suýt bị anh giết đó vậy.

- Tú Cầm, bệnh này của anh không trị được, cũng không cần lãng phí tiền làm gì, chỉ có điều là sau này phải vất vả cho em rồi. Em tuổi tác cũng chưa cao mấy, nếu như gặp được người tốt, thì tái giá đi, về vấn đề con đi học, không đủ chu cấp lên học đại học thì đăng ký vừa vay tiền vừa học vậy, để về sau con đi làm rồi trả lại cũng được, nếu không được nữa thì cho học trường đại học nào học phí thấp một chút. Em cũng không cần làm cho mình quá cực khổ, phải chú trọng sức khỏe...

Tay của vợ Chu Võ vuốt cánh tay của Chu Võ, nước mắt cứ âm thầm chảy xuống:

- Tại sao anh không nói cho em biết, tại sao anh không nói cho em sự thật chứ! Lần trước anh đi khám, còn gạt em nói không sao...

Chu Võ ôm chặt vợ, nước mắt từ trong khóe mắt cũng lẳng lặng rớt xuống:

- Anh đã từng nói sẽ cùng với em sống đến già, thật xin lỗi, anh đã nuốt lời, về sau anh không chăm sóc được cho em nữa...

Vợ Chu Võ khóc một hồi lâu chợt nhớ tới một chuyện, từ trong ngực Chu Võ đứng thẳng người lên:

- Lão Chu, ban đầu những người lục soát nhà của chúng ta đã định mang một trăm vạn kia đi, thế nhưng sau đó bọn họ nhận được một cuộc điện thoại, lại để lại một trăm vạn đó rồi đi khỏi...
Bình Luận (0)
Comment