Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 489 - Chương 499: Không Phải Tôi Làm

Chương 499: Không phải tôi làm
 

- Chú tra được chân tướng sự việc, nhưng cuối cùng lại quyết định bỏ qua cho hắn, còn để lại một trăm vạn kia, để lại cho một người muốn giết mình nữa?

Trong tiệm cơm, Hoắc Kim Hải tò mò nhìn Tần Dương, ánh mắt không che giấu được sự hiếu kì.

Tần Dương gắp một miếng thịt cho vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, cười nói:

- Ung thư giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn toàn thân, một người chỉ còn chờ chết như hắn thì em phải so đo với hắn làm cái gì, em cũng không thể bởi vì như vậy mà giận lây sang người nhà của hắn chứ.

Hoắc Kim Hải cười nói:

- Lão đệ thật đúng là tấm lòng Bồ Tát, hắn vì muốn kiếm một trăm vạn, có thể ra tay giết chú, vậy mà chú lại lấy ơn báo oán, còn để lại một trăm vạn kia cho người nhà của hắn.

Tần Dương cười cười:

- Ai không có lúc phạm sai lầm chứ, em đương nhiên có thể lấy một trăm vạn đó đi, để sau khi hắn chết đi, gia đình rơi vào nghèo khó, gặp trắc trở hơn, nhưng vợ con của hắn cũng không biết việc này, chung quy cũng là vô tội. Em để tiền lại cũng không phải giúp hắn, chẳng qua là giúp vợ con hắn một khoản mà thôi, dù sao tiền này cũng không phải là của em.

Hoắc Kim Hải cười khổ nói:

- Cái tên này cũng coi như là chó ngáp phải ruồi gặp được chú, nếu không thì cho dù hắn hai, ba tháng sau chết, cũng có đủ để cho hắn chịu rồi.

Tần Dương nâng ly bia trước mặt lên:

- Không nói chuyện hắn nữa, nào tới một ly đi. Hoắc đại ca, lúc nào cũng làm phiền anh, anh cũng đừng có chê em phiền nhé.

Hoắc Kim Hải cầm ly rượu lên:

- Giữa chúng ta không cần nói những lời khách khí như vậy, không nói đến bản lĩnh của lão đệ cậu, chỉ nói riêng phần khí phách hoài bão này, cũng khiến cho người ta bội phục đó.

Uống một ly bia xong, Hoắc Kim Hải cầm đũa lên dùng bữa, quan tâm hỏi:

- Chú cảm thấy rốt cuộc là kẻ nào đứng sau vụ này?

Tần Dương do dự một chút, lắc đầu:

- Không biết.

Tựa hồ lo lắng Hoắc Kim Hải cảm thấy mình không đủ thành khẩn, Tần Dương giải thích nói:

- Ân oán trong sư môn của em tương đối nhiều, chắc là đối thủ ở phương diện này, chứ không liên quan gì đến thân phận của em bây giờ.

Hoắc Kim Hải nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ không có một đối tượng hoài nghi nào sao?

Tần Dương cười nói:

- Quả thật trong lòng cũng có một hai đối tượng hoài nghi, nhưng cho dù thật sự là bọn họ làm, không có chứng cứ, cũng không có tác dụng gì cả, cho nên không nói cũng thế.

Hoắc Kim Hải nhìn ra Tần Dương không muốn nói, thì không hỏi tới nữa:

- Được, dù sao có chuyện gì ông anh tôi đây có thể giúp một tay thì chú nói một tiếng.

Hai người ăn bữa cơm trưa đơn giản xong, Tần Dương lái xe về tới nhà.

Ngồi ở trên ghế sa lon, Tần Dương rơi vào suy tư.

Số điện thoại mà Chu Võ cung cấp không điều tra được mảy may manh mối nào, nói cách khác, manh mối đứt đoạn, không thể điều tra được rốt cuộc là ai mua chuộc Chu Võ.

Tư Đồ Hương?

Lục Thiên Sinh?

Lý gia?

Hạ gia?

Vương gia?

Mà hoặc là kẻ địch nào đó núp trong bóng tối mà hắn không biết?

Tần Dương suy nghĩ một lát rồi cầm điện thoại ra, bấm số điện thoại của Tư Đồ Hương.

Trong những người này người có hiềm nghi lớn nhất đương nhiên chính là Tư Đồ Hương, Tần Dương quyết định đi thẳng vào vấn đề hỏi một câu cho ra nhẽ, dù sao có đôi khi đoán tới đoán lui lại không bằng mở miệng hỏi một câu.

- Tần Dương, tìm tôi có chuyện gì?

Giọng Tư Đồ Hương giống như con người lạnh lùng nghiêm nghị của cô vậy, âm thanh cũng mang theo vài phần lạnh lẽo, đương nhiên, cũng có thể phần lạnh lẽo này chỉ là nhằm vào Tần Dương mà thôi.

Tần Dương cười nói:

- Tìm cô hỏi thăm một việc.

Tư Đồ Hương lạnh lùng nói:

- Chuyện cậu suýt chút nữa bị xe tải đâm chết sao?

Tần Dương thản nhiên đáp lại:

- Đúng vậy, tôi chỉ muốn hỏi một chút, có phải là cô làm hay không?

Tư Đồ Hương hừ lạnh một tiếng:

- Không phải.

Con mắt Tần Dương hơi nheo lại:

- Cô là đệ tử Lục Thiên Sinh, Lục Thiên Sinh kiêu ngạo như thế, cho dù làm chuyện xấu cũng sẽ không không dám thừa nhận, cô là đệ tử của hắn, không đến mức cũng không dám thừa nhận chứ?

Tư Đồ Hương lạnh lùng nói:

- Tôi nói rồi, chuyện này không phải tôi giật dây. Cậu là đối thủ của tôi, tôi muốn triệt để đánh bại cậu, đánh tan tác cậu, chứ không chỉ đơn giản mưu sát cậu thôi đâu, cho dù thật sự muốn giết chết cậu, cũng nhất định tự tay tôi động thủ, chí ít sẽ để cho cậu chết được rõ ràng, không để cho cậu làm một con quỷ hồ đồ đâu!

Lông mày Tần Dương lại nhíu thêm, xuất phát từ trực giác, hắn tin tưởng Tư Đồ Hương.

Như vậy thì ra vấn đề rồi, chuyện này không phải Tư Đồ Hương giật dây, vậy lại là ai giật dây đây?

Tần Dương cười nói:

- Được rồi, tôi tin tưởng cô, xem ra người muốn tôi chết cũng không ít nhỉ.

Tư Đồ Hương giễu cợt nói:

- Bản thân cậu cẩn thận một chút đi, đừng để tới mức tôi còn chưa ra tay, cậu đã bị người ta giết chết rồi, vậy chắc tôi phải cười thối mũi luôn đó.

Tần Dương phản kích nói:

- Cô cứ yên tâm một trăm phần trăm đi, tôi đương nhiên sẽ sống cẩn thận, nói cho cùng tôi vẫn chưa đánh bại cô đấy. Đúng rồi, đề nghị kia của tôi, cô thật không nghĩ lại một chút sao?

Tư Đồ Hương lạnh lùng nói:

- Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm, cậu vẫn nên quan tâm cái mạng nhỏ của cậu đi thì hơn.

- Một câu cuối cùng, việc này không có quan hệ gì với tôi.

Không đợi Tần Dương nói tiếp, Tư Đồ Hương đã trực tiếp cúp điện thoại.

Tần Dương liếc mắt nhìn điện thoại, biểu lộ có hai phần tế nhị, cô gái này, tắt điện thoại còn nhanh hơn nữa chứ.

Tần Dương để điện thoại xuống, trong lòng có hai phần nghiêm nghị.

Kẻ địch không nhìn thấy, mới là kẻ địch lợi hại nhất, bởi vì bọn hắn sẽ yên lặng nhìn mình, chờ bản thân lộ ra sơ hở, sau đó vào lúc mình thất thần, cho mình một đòn chí mạng.

Theo bản năng thì Tần Dương vốn hoài nghi Thu Hoằng Đạo hoặc là Văn Ngạn Hậu, dù sao là do lúc rời hắn khỏi Văn gia sau khi ăn cơm xong thì gặp phải mai phục, thế nhưng Chu Võ cũng nói rồi, cũng không phải là hôm nay hắn mới nhận lệnh tông Tần Dương, mà là trước đó cũng đã từng có một cơ hội ra tay rồi.

Đối phương nắm rõ hành tung của hắn như thế, chứng tỏ rằng trước giờ vẫn luôn theo dõi hắn.

Hai lần phục kích đều là trên đường hắn trở về nhà, mà không phải là lúc trên đường đi, điều này cho thấy rõ đối phương cũng là nắm chắc trạm dừng chân cuối cùng của hắn, rồi từ điểm cuối suy ngược tuyến đường về nhà của hắn, từ đó xác định địa điểm phục kích!

Tần Dương thân là đặc công, tính cảnh giác cũng rất cao, nếu như có người nào đó âm thầm bám theo, theo dõi hắn, Tần Dương tin tưởng hắn không thể đến một chút cảm giác cũng không có được.

Nếu như loại bỏ khả năng bị bám đuôi theo dõi, vậy còn chuyện có thể biết được vị trí xe của hắn thì sao, vậy chỉ còn một khả năng thôi, đó chính là đối phương có thể định vị chuẩn xác vị trí xe của hắn!

Máy phát tín hiệu!

Có lẽ phía dưới xe của hắn, ở một chỗ nào đó người ta không để ý đến, có gắn một cái máy phát tín hiệu?

Chỉ cần cái máy tín hiệu này phát xạ trên xe của hắn, vậy cho dù bản thân hắn chạy đến đâu dặm, người lén lút lắp đặt máy phát tín hiệu cho xe của hắn đều có thể nhận được tín hiệu từ vị trí của máy phát tín hiệu từ đó định vị chính xác vị trí và tuyến đường mà xe di chuyển.

Chiêu này là một chiêu mà đặc công không lạ gì nữa, bây giờ lại phảng phất là chính mình bị trúng chiêu?

Việc này cũng chả trách được Tần Dương, dù sao máy phát tín hiệu mà máy thu tín hiệu đều là những thiết bị tương đối chuyên nghiệp, ngoại trừ những thiết bị chuyên nghiệp ra thì không thể nào phát giác ra được, cũng không thể trước mỗi lần khởi động xe, đều phải cẩn thận kiểm tra hết mọi ngóc ngách xó xỉnh dưới gầm xe một lần chứ?

Xe của Tần Dương cũng sắp thành sắt vụn rồi, đã không có giá trị sửa chữa nữa, lúc đó Tần Dương cũng không nghĩ tới khả năng này, vậy mà lại bỏ qua một cơ hội có khả năng tìm ra được chân tướng.

Xem ra đối thủ của hắn khôn khéo giảo hoạt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, có lẽ hắn cần phải tăng cường trang bị vũ khí khoa học kỹ thuật cho bản thân hơn nữa...
Bình Luận (0)
Comment