Chương 500: “Kẻ hủy diệt” là Lâm Trúc?
- Anh Hoắc, em gửi cho anh một danh sách, phiền anh chuẩn bị giúp em các đồ vật ghi trên đó …
- Anh nhận được danh sách rồi. Mấy đồ đấy đều có sẵn ở trụ sở, chú cứ đến lấy.
- Vâng, để lát nữa em qua.
- Được, tôi đợi câu, vừa hay tôi cũng có việc cần tìm chú.
- Chuyên gì thế anh?
- Chú cứ qua đây rồi nói sau. Bản thân chú đã lợi hại mà người bên cạnh chú cũng rất khủng đó.
Tần Dương cúp điện thoại rồi mà vẫn nghĩ về những lời vừa rồi.
Người bên cạnh?
Rất khủng?
Là người nào nhỉ?
Xe của Tần Dương đã bị hỏng, tạm thời chưa mua xe mới nên đành bắt taxi đi đến trụ sở của Long Sào tại Trung Hải.
Lúc Tần Dương đi vào phòng, Hoắc Kim Hải còn đang viết thứ gì đó. Lúc hắn thấy Tần Dương thì chỉ tay vào một cái túi ở góc phòng:
- Trong túi kia là những đồ vật chú em yêu cầu. Cứ kiểm tra xem có thiếu gì không. Nếu ổn rồi thì kí tên vào tờ danh sách này.
Tần Dương vâng một tiếng rồi đi đến chỗ góc tường, mở túi ra, kiểm tra cẩn thận rồi gật đầu hài lòng.
Những trang bị này đều là trang bị ứng dụng khoa học kĩ thuật tối tân, không thể nào mua được ở trên thị trường. May mà Tần Dương có thân phận đặc công Long Tổ nên mới có thể yêu cầu tổ chức cấp cho những đồ vật kia.
Tần Dương kéo khóa của chiếc túi lại, đi đến cầm tờ danh sách, đọc qua một lượt rồi kí tên của mình lên.
Sau khi để tờ danh sách vào chỗ cũ, Tần Dương ngồi xuống đối diện với Hoắc Kim Hải.
- Anh Hoắc, lúc nãy anh bảo tìm em có việc, không biết là có vấn đề gì?
Hoắc Kim Hải buông bút xuống, nhìn Tần Dương với ánh mắt kì quái:
- Gần đây có một con virus tên là “Kẻ Hủy Diệt” rất nổi tiếng, chú có nghe qua chưa?
Tần Dương ừm một tiếng:
- Em có biết. Nghe nói đó là con virus do hacker của Hoa Hạ sáng tạo ra nhằm đối phó với cao thủ của nước B. Việc này có liên quan gì đến em hả anh?
Hoắc Kim Hải cười nói:
- Đúng thế. Vào lúc virus “Kẻ Hủy Diệt” được thả ra thì nước B bị thiệt hại thảm trọng, đành phải đưa ra yêu cầu thương lượng với nước ta, trong đó có việc phải giao tác giả đã chế tạo ra con virus này. Nhưng yêu cầu này quá vớ vẩn. Trước hết không biết rằng người tạo ra con virus ấy có phải người Hoa Hạ hay không. Mà nếu là người Hoa Hạ thì không bao giờ có thể giao cho nước B được.
Tần Dương gật gù đồng ý:
- Đúng thế, dù thủ đoạn của con virus này hơi kịch liệt nhưng rõ ràng lập trường của nó đứng về phía Hoa Hạ, đó là hành vi yêu nước. Nếu mà giao người ra thì chắc chắn làm lòng người rét lạnh.
Hoắc Kim Hải hơi ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, hơi nhếch miệng cười:
- Kẻ này quả thực rất lợi hại. Virus “Kẻ Hủy Diệt” không chỉ tạo thành tổn thất cực kì lớn đối với nước B mà cũng gây ảnh hưởng không nhỏ cho Hoa Hạ. May mà vào lúc con virus này chuẩn bị lan tràn ở nước ta thì có người giấu mặt gửi một phần mềm diệt virus để mọi người tiêu diệt loài virus này. Người giấu mặt ấy cũng gửi kèm bản vá để phòng ngừa virus này trong tương lại.
Ánh mắt của Tần Dương biến đổi:
- Hẳn là anh đã tìm ra ai gửi rồi chứ?
Hoắc Kim Hải cười hì hì nhìn Tần Dương:
- Dù thủ đoạn của kẻ này lợi hại thì cũng bị chúng ta điều tra ra. Hơn nữa, dựa vào chương trình diệt virus và tình huống của virus “Kẻ Hủy Diệt” thì chúng ta có thể kết luận rằng người gửi bản vá cũng chính là tác giả của nó. Dù sao chỉ có người biết mã nguồn gốc của virus mới viết ra được chương trình hiệu quả như thế. Chú em đoán được là ai không?
Tần Dương đang định phàn nàn rằng làm sao mình biết là ai nhưng đột nhiên xâu chuỗi lại những chi tiết mà Hoắc Kim Hải đã nói thì mở to mắt:
- Là người em biết? Là người bên cạnh em?
Hoắc Kim Hải gật đầu:
- Chính xác, là người bên cạnh cậu. Đoán xem là ai?
Tần Dương cười khổ. Nếu nói đến đây mà Tần Dương còn không đoán ra được thì quá ngu rồi.
- Lâm Trúc?
Hoắc Kim Hải hơi híp mắt, ngồi thẳng lưng dậy:
- Chú em đoán ngay ra được chứng tỏ cũng biết nhiều về người này đấy nhỉ. Có thể nói rõ cho anh biết về tình hình của Lâm Trúc để anh đưa ra quyết định chính xác hơn không?
Tần Dương hơi khẩn trương:
- Bên anh đã tìm đến chỗ cậu ấy chưa?
Hoắc Kim Hải lắc đầu:
- Chưa nhưng mà sau khi gặp chú xong thì bọn anh đi ngay.
Tần Dương ngẫm nghĩ rồi quyết định sẽ nói thẳng nói thật. Rõ ràng Hoắc Kim Hải nói thế là muốn tìm hiểu thông tin thông qua mình. Nếu bây giờ còn giấu giếm thì lại thành hại Lâm Trúc.
- Cậu ấy là một hacker, có tài năng thiên bẩm và có một người thầy cực khủng.
Hoắc Kim Khải hứng thú. Có thể để cho Tần Dương sử dụng từ "cực khủng" thì chắc chắn sư phụ của Lâm Trúc không phải người bình thường.
- Ồ, là ai thế? Chú đang nói đến thầy dạy Lâm Trúc kĩ thuật của hacker sao?
Tần Dương gật đầu:
- Anh có biết Dark-King không?
Hoắc Kim Hải trợn trừng mắt, không giấu nổi sự bất ngờ:
- Dark-King! Người xếp thứ hai trong danh sách những hacker nguy hiểm nhất thế giới! Dark-King là hacker thần bí được mọi người ca tụng đúng không? ?
Tần Dương thở dài:
- Chính là người đó. Lúc em nghe bí mật này cũng không thể tin nổi.
Hoắc Kim Hải mở to mắt:
- Khó trách, khó trách. Lúc trước chúng tôi còn kinh ngạc không hiểu tại sao một sinh viên năm nhất lại khủng thế, có thể tạo ra loại virus khủng khiếp như “Kẻ Hủy Diệt”. Hóa ra hắn là truyền nhân của Dark-King.
Tần Dương giải thích:
- Dù Lâm Trúc là đệ tử của Dark-King hưng không biết hắn là ai. Mọi liên lạc giữa họ đều qua bưu điện. Dark-King sẽ chỉ dạy cho Lâm Trúc và cũng giao nhiệm vụ để Lâm Trúc thực hiện. Điều quan trọng là lúc em từng hỏi qua thì Lâm Trúc khẳng định rằng hắn chưa và sẽ không sử dụng kĩ năng hacker này làm xằng làm bậy.
Hoắc Kim Hải cũng rất đồng tình:
- Anh cũng tin tưởng điều ấy. Dù sao trước đó không ai có thể thăm dò nguồn gốc của con virus này. Thế mà lúc virus sắp bùng nổ ở trong nước, hắn lại mạo hiểm việc bại lộ thân phận để tung ra chương trình diệt virus và bản vá. Đó thực là hành động hiệp nghĩa.
Tần Dương hơi lo lắng:
- Các anh định xử lý chuyện này như thế nào?
Hoắc Kim Hải cười cười nói:
- Virus của hắn đã tạo ra thiệt hại không hề nhỏ. Về mặt pháp luật mà nói thì hắn đã phạm pháp. Thế nhưng đúng như lời chú em, xuất phát điểm của việc tạo ra virus của Lâm Trúc là lòng yêu nước, bản thân hắn cũng sở hữu tài năng xuất chúng. Loại người như thế tất nhiên chúng ta sẽ kết nạp vào tổ chức. Làm như thế cũng giúp dễ giám sát hơn. Dù sai thì những người như họ cũng giống một quả lựu đạn không biết sẽ phát nổ vào lúc nào.
Tần Dương thở phào:
- Thế thì tốt rồi.
Hoắc Kim Hải đứng lên, mỉm cười nói:
- Thế thì chú đi cùng bọn anh đến chỗ của Lâm Trúc, lựa lời khuyên nhủ hắn. Dù chúng ta không chấp nhận việc hắn từ chối nhưng anh cũng không muốn ép buộc hắn quá. Chú em cứ lấy thân phận bạn bè mà xuất hiện. Dù sau có nhiệm vụ hợp tác thì thân phận đặc công của chú em sẽ luôn được bảo mật.