Chương 501: Cậu có muốn cống hiến cho Tổ quốc không?
Tần Dương ngồi cùng xe với Hoắc Kim Hải, đi về hướng cư xá của Tần Dương. Lúc này, Lâm Trúc đang thuê phòng tại tiểu khu Thiên Thủy Loan.
Hacker không phải chỉ cần dựa vào một dàn máy tính mà có thể hô phong hoán vũ trên mạng. Họ còn cần vô vàn thiết bị phụ trợ khác nữa. Đây cũng là lý do chính mà Lâm Trúc muốn chuyển ra ngoài thuê phòng riêng.
Sau khi Lâm Trúc chuyển ra ngoài, Tần Dương chưa ghé qua phòng hắn bao giờ, chỉ biết đại khái tòa nhà mà Lâm Trúc thuê chứ không rõ là phòng nào.
Tần Dương đi theo Hoắc Kim Hải và một người thuộc cấp của hắn. Tần Dương gõ lên cánh cửa phòng của Lâm Trúc.
Lâm Trúc ra mở cửa, nhìn thấy Tần Dương thì không khỏi vui mừng:
- Lão đại, cậu tới rồi.
Tần Dương cười cười:
- Đúng thế. Sau khi cậu chuyển đến đây tôi chưa từng qua thăm.
Lâm Trúc tránh ra khỏi cửa, nhìn hai người Hoắc Kim Hải với vẻ nghi hoặc:
- Bọn họ là?
Hoắc Kim Hải lấy giấy chứng nhận của mình ra:
- Tôi là Hoắc Kim Hải, người phụ trách của Long Tổ tại Trung Hải. Hôm nay tôi muốn xác minh một số vấn đề.
Sắc mặt của Lâm Trúc biến đổi. Mình làm gì mình biết rõ nhất. Long Tổ mò đến cửa không vì sự kiện kia thì để làm gì?
Chẳng lẽ đến để uống trà?
Tần Dương bước lên trước một bước, vỗ bả vai Lâm Trúc, dặn dò với vẻ lo lắng:
- Đừng lo lắng. Anh Hoắc là bạn của tôi. Không có chuyện gì đâu.
Lâm Trúc kinh ngạc nhìn Tần Dương, thầm nghĩ:
"Người phụ trách của Long Tổ tại Trung Hải là bạn của Tần Dương. Tần Dương còn xưng hô Hoắc Kim Hải là anh?"
Dù nói như thế nào thì lời vừa rồi của Tần Dương giúp cho Lâm Trúc bình tĩnh hơn nhiều. Hắn đột nhiên nhớ đến lời nói của Tần Dương của những ngày xưa rằng nếu gặp phải khó khăn thì đến tìm Tần Dương, Tần Dương chắc chắn sẽ giúp đỡ. Chẳng lẽ lời ấy ứng nghiệm vào hôm nay?
Lâm Trúc hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại:
- Mời vào.
Khi hai người Hoắc Kim Hải bước vào thì thấy đây là một căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, nom rất sạch sẽ chứ không phải cảnh vỏ hộp mì tôm vương vãi khắp nơi.
Hoắc Kim Hải ngồi xuống chiếc ghế salon ở trong phòng, hỏi thẳng vào vấn đề:
- Chương trình diệt virus “Kẻ Hủy Diệt” là do cậu tung ra à?
Lâm Trúc mím môi, vô thức liếc về phía Tần Dương.
Dù ở trên mạng Lâm Trúc là cao thủ nhưng ở ngoài đời hắn chỉ là sinh viên đại học năm nhất, không có gì khác biệt so với những sinh viên bình thường.
Tần Dương gật đầu với Lâm Trúc:
- Cứ nói thật. Mọi chuyện đều ổn.
Lâm Trúc nghe thấy thế thì gật đầu thừa nhận:
- Đúng, là do tôi viết ra.
Hoắc Kim Hải mỉm cười hỏi tiếp:
- Virus “Kẻ Hủy Diệt” cũng do cậu tạo ra hả?
Lâm Trúc cắn răng nói:
- Vâng.
Hoắc Kim Hải giơ ngón cái lên:
- Quả là tuổi trẻ tài cao. Virus “Kẻ Hủy Diệt” chính là thứ mà người trong nghề vô cùng thán phục. Con virus này do cậu tự tạo ra hay có nhờ sư phụ hỗ trợ?
Tần Dương cướp lời nói trước:
- Trước đó khi bọn họ điều tra ra là cậu thì tôi đã kể cho họ chuyện về sư phụ của cậu. Chuyện này chỉ có lợi mà không có hại.
Bởi vì có hai người Hoắc Kim Hải ở đây nên Tần Dương có mấy lời không tiện nói, đành đợi lát nữa giải thích riêng với Lâm Trúc. Dù sao trước đó Tần Dương đã hứa với Lâm Trúc sẽ giữ bí mật nhưng giờ không làm được.
Lâm Trúc do dự mấy giâu:
- Sư phụ của tôi gợi ra ý tưởng còn tự tôi hoàn thành chương trình. Vốn dĩ tôi cũng không rõ nó có uy lực như thế nào vì không dám thử nghiệm tùy tiện. Vừa hay gặp được cuộc chiến giữa hacker Hoa Hạ và nước B. Thấy bọn hacker nước B ngữa mắt quá nên tôi thả con virus này ra quẩy luôn.
- Trước đó tôi cũng không ngờ con virus này có lực phá hoại khủng khiếp như thế. Sau đó thấy nó chuẩn bị lan đến trong nước thì mới viết một phần mềm gửi đến một công ty để đề phòng hậu hoạ.
Hoắc Kim Hải nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lâm Trúc:
- Cậu là một hacker thì hẳn biết rõ việc này sẽ dễ làm bại lộ tung tích của mình?
Lâm Trúc gật đầu:
- Tôi đã thực hiện một số biện pháp đề phòng truy lùng nhưng hiển nhiên là thất bại.
Hoắc Kim Hải gật đầu rồi nói với giọng trịnh trọng:
- Vậy thì tôi hỏi cậu, cậu có yêu Tổ quốc không?
Lâm Trúc nghiêm nghị đáp lời:
- Đương nhiên, tôi rất yêu Tổ quốc tôi. Thế nên khi quốc gia bị yếm thế tôi đã đứng ra, dù rằng phương pháp của tôi có vẻ không thỏa đáng. Thế nên lúc virus có nguy cơ tàn phá quốc nội tôi sẵn sàng mạo hiểm việc bại lộ để tạo ra chương trình diệt virus kia. Tôi chỉ là người bình thường nhưng nguyện cùng tồn vong với đất nước.
Hoắc Kim Hải nhìn Lâm Trúc với ánh mắt tán thưởng:
- Cậu có muốn cống hiến cho Tổ quốc không?
Lâm Trúc sửng sốt mấy giây rồi đáp gọn lỏn:
- Rất sẵn lòng.
Sau khi nói xong, Lâm Trúc không biết mình có nên nói thế không, vô thức quay sang Tần Dương thì thấy Tần Dương đang giơ ngón tay cái với hắn.
Lâm Trúc thở phào, lại quay đầu nhìn Hoắc Kim Hải.
Hoắc Kim Hải nở nụ cười:
- Có thể đưa tôi đi tham quan phòng làm việc của cậu không?
Lâm Trúc gật đầu, mở cửa của một trong hai phòng ngủ ra.
Tần Dương đi đến cửa, nhìn vào trong thì con mắt sáng lên.
Trong căn phòng này không có giường mà chỉ có máy tính và đủ loại thiết bị đang phát ra nhiều loại ánh sáng.
Hoắc Kim Hải đánh giá một vòng, cười nói:
- Phòng máy quả là chuyên nghiệp.
Lâm Trúc cười nói:
- Đây là tôi tự sắm dựa theo những gì mình thích.
Ánh mắt của Hoắc Kim Hải nhìn về phía Lâm Trúc, mỉm cười nói:
- Cậu có thể giao mã gốc của virus cho chúng tôi không?
Lâm Trúc gật đầu ngay tắp lự:
- Không có vấn đề.
Hoắc Kim Hải cười nói:
- Tôi không hiểu rõ về máy tính lắm nên quá trình cụ thể sẽ do cậu Chu đây liên lạc với cậu. Cậu ta cũng sẽ đưa ra một đề thi khảo sát năng lực của cậu, mong cậu phối hợp thể hiện toàn bộ tài năng. Cậu càng thể hiện tốt thì càng được coi trọng và cũng nhận được nhiều tài nguyên hơn.
Hoắc Kim Hải chỉ vào mấy thiết bị trong phòng mỉm cười nói:
- Nếu cậu thể hiện đủ khả năng thì những thiết bị như thế này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lâm Trúc sáng cả mắt lên:
- Thật sao?
Hoắc Kim Hải cười cười nói:
- Tôi là đại biểu của quốc gia đấy. Quốc gia nắm giữ nguồn lực hơn xa những gì cậu có thể tưởng tượng.
Lâm Trúc suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng. Dù Hoắc Kim Hải không nói rõ nhưng hắn đã hiểu sơ sơ.
Mình bị "sung quân"!
Quốc gia sẽ không truy cứu trách nhiệm nhưng mình phải chịu sự quản chế của quốc gia, làm việc cho quốc gia. Đổi lại quốc gia cũng sẽ dành cho mình nhiều ưu đãi.
Lâm Trúc thầm thở phào trong lòng. Trước đấy hắn còn lo nếu vụ virus này bị phát hiện thì phải ngồi tù rục xương...