Chương 516: 800 vạn, có dám cược không?
Lời của Arras vừa nói ra làm bầu không khí mừng rỡ trong phòng lạnh hẳn đi.
Dù là Kenrat, Minna hay Konnie khi nghe Tần Dương nói thế thì rất mừng rỡ. Nhưng Arras khẳng định chắc chắn như thế như tạt một gáo nước lạnh vào mặt bọn họ.
Kenrat nhíu mày:
- Arras tiên sinh, tại sao ông lại nói thế?
Arras cất giọng đầy hùng hồn:
- Kenrat tiên sinh, trước đó ông cũng đã tham dự toàn bộ quá trình phu nhân điều trị tại bệnh viện. Dù cột sống của phu nhân tổn thương nặng nhưng không phải là điều quan trọng nhất. Cái chính là dây thần kinh trung ương bị tổn thương nên mới khiến phu nhân không thể đứng thẳng như người thường được.
- Với chứng bệnh này, nhiều chuyên gia y học đều bó tay, thế mà một thanh niên 20 tuổi không rõ lai lịch lại nói có thể chữa khỏi trong 2 tháng, đây là điều không thể.
Arras nói không chừa mặt mũi cho ai, bộc lộ rõ ràng sự khinh thường Tần Dương, chỉ thiếu việc ông ta chỉ thẳng mũi Tần Dương mà lên án hắn lừa đảo mà thôi.
Tần Dương không tức giận mà còn cười nhạt.
Những chuyên gia tự xưng loại này luôn cho rằng việc mình không giải quyết được thì người khác cũng không thể làm được. Tần Dương cũng gặp qua không ít người như thế.
- Arras tiên sinh, ý của ông là tôi đang nói khoác à?
Arras thấy Tần Dương nói thế thì không che dấu suy nghĩ trong lòng, nói thẳng ra:
- Đúng thế, đấy chính là ý của tôi. Tôi muốn hỏi cậu đã học ở trường y nào, hành nghề y bao nhiêu năm, cứu bao nhiêu người rồi?
Tần Dương cười cười:
- Y thuật của tôi do sư phụ dạy, là truyền thừa của sư môn. Đừng nói ở Anh mà ngay cả ở Hoa Hạ nó cũng là độc nhất.
- Tôi không đi học trường y cũng rất ít thể hiện y thuật nhưng ông nói thế không phải quá nông cạn so với một tiến sĩ y khoa sao?
Arres hừ lạnh:
- Y thuật độc nhất ở toàn cõi Hoa Hạ? Những kẻ lừa đảo không phải cũng hay nói thế à? Cái gì là độc nhất? Cái đó lợi hại thế nào? Làm sao chứng minh được cậu không lừa gạt?
Tần Dương cười ha ha:
- Vậy thì thưa Arres tiên sinh, tôi muốn hỏi rằng tôi nhận lời mời của công chúa Konnie mới bay từ Hoa Hạ sang đây, thế thì tôi định lừa cái gì chứ?
Konnie đứng ở bên cạnh cũng tức giận:
- Arras tiên sinh, mong ông chú ý lời nói. Tần Dương là ân nhân cứu mạng cũng là bạn của tôi. Tôi không cho phép ông nhục mạ cậu ấy.
Arras vẫn vênh mặt, cố chấp nói:
- Kenrat tiên sinh, dù nói thế nào thì với tư cách là bác sĩ riêng của phu nhân, tôi vẫn đề nghị sử dụng phương pháp cẩn trọng. Tầm quan trọng của cột sống ai cũng rõ, nếu có gì sai lầm thì sợ là không có cơ hội làm lại.
Kenrat cũng cảm thấy mâu thuẫn. Trong thâm tâm ông ta tất nhiên mong lời Tần Dương nói là thật nhưng trên mặt lí trí thì lại cảm thấy Arras nói có lý.
Một người là tiến sĩ y khoa lừng lẫy ở Anh, một người là thanh niên Hoa Hạ chưa từng trải qua đào tạo chính quy, sự chênh lệch không chỉ là một trời một vực.
Tàn Dương nhìn biểu lộ của Kenrat thì cũng hiểu người này khó xử, hắn không tức giận chỉ cười nói:
- Arras tiên sinh, hay là chúng ta đánh cược?
Arras cười lạnh:
- Đánh cược, cược gì?
Tần Dương cười cười:
- Không phải ông cho rằng tôi không thể chữa khỏi cho phu nhân ư? Thế thì chúng ta cược rằng nếu trong hai tháng tôi có thể giúp phu nhân đứng lên và tự mình đi lại được thì tôi thắng, còn ngược lại thì tôi thua. Ông dám không?
Arres hừ lạnh:
- Cậu thì có gì đáng để tôi cược?
Tần Dương cười nói:
- Nếu nói về thanh danh thì tôi không nổi tiếng lắm, thế nên hay là cược tiền?
Arres nhìn Tần Dương xem thường:
- Cậu chỉ là sinh viên thì có bao nhiêu tiền?
Tần Dương lấy một tấm thẻ ra phẩy phẩy trước mặt Arras:
- Đúng thế, tôi chỉ là sinh viên nên không có nhiều tiền. Trong cái thẻ này có khoảng hơn 800 vạn, chúng ta cược 800 vạn cho tròn nhé?
Nụ cười trên khuôn mặt trịch thượng của Arras cứng đờ:
- 800 vạn?
Tần Dương cười nói:
- Đúng thế. Ông yên tâm, tôi có thể giao thẻ và mật mã cho ngài công tước, ông không cần sợ bị quỵt.
Trên mặt Arras hơi lúng túng. Dù hắn là tiến sĩ y khoa, gia cảnh khá giả nhưng không thể nhẹ nhàng lấy ra 800 vạn như Tần Dương được.
Đây là đang hạ nhục mình đây mà!
Arras thì xấu hổ nhưng Kenrat mừng đến híp mắt.
Tần Dương có thể nhẹ nhàng lôi ra 800 vạn đánh cược không chỉ khẳng định hắn có nhiều tiền như Konnie kể mà còn thể hiện hắn có nắm chắc.
Trước đó Konnie nhìn Arras thái độ với Tần Dương thì trong lòng rất khó chịu. Dù sao Tần Dương cũng là bạn của cô, do cô mới đến chữa bệnh cho dì Minna. Ông đã không chữa được bệnh rồi còn ở bên cạnh gièm pha, không sợ người ta chê ông phiền phức à?
Bây giờ khi thấy Tần Dương trực tiếp dùng tiện hạ gục Arras, Konnie thấy rất sảng khoái, mỉm cười tiếp lửa:
- Arras tiên sinh, tôi có thể làm người chứng kiến cho vụ cá cược này. Nếu ông đã tự tin như thế thì sao không cược kiếm tiền tiêu vặt?
Arras cảm thấy hơi sợ. Dù trong lòng hắn vẫn tin rằng Tần Dương không làm nổi nhưng vạn nhất hắn làm được thì sao?
800 vạn không phải là con số nhỏ. Huống gì việc này không liên quan đến bản thân mình lắm, chẳng qua hắn chỉ cố gắng thể hiện quyền y của bậc tiến sĩ mà thôi. Chẳng lẽ lại phải táng gia bại sản để theo cược sao?
Mấu chốt nhất là thái độ nhẹ nhàng của Tần Dương dường như không coi 800 vạn là gì, chỉ như ăn cơm uống nước thường ngày mà thôi.
- An nguy của bệnh nhân sao có thể dùng để đánh bạc. Tôi là bác sĩ, sao có thể làm chuyện này.
Tần Dương cười ha ha, thuận tay thu tấm thẻ đút vào túi quần, lườm Arras một cái rồi mặc kệ.
- Kenrat tiên sinh, phu nhân, mong các vị tin tưởng tôi. Konnie là bạn của tôi, các vị là trưởng bối của cô ấy, tôi sẽ không lấy chuyện này để đùa cợt.
Kenrat nghe Tần Dương nói thế thì càng tin tưởng hắn hơn.
Đúng thế, Konnie là bạn của Tần Dương, Tần Dương sao có thể hại trưởng bối của Konnie?
Huống chi hành động cược 800 vạn cũng chứng minh rằng hắn nắm chắc. Ngược lại dù Arras nói năng lý lẽ hùng hồn nhưng không dám cược với Tần Dương chứng tỏ trong lòng vị tiến sĩ này cũng không dám chắc.
- Tần tiên sinh, mong cậu giúp cho. Chúng tôi sẽ phối hợp với cậu theo yêu cầu. Hi vọng cậu có thể giúp vợ tôi đứng lên lần nữa.
Tần Dương cười nói:
- Tất nhiên rồi. Đã kiểm tra xong thì tôi sẽ châm cứu cho phu nhân một lần trước. Nếu may mắn thì phu nhân có thể có cảm giác ngay sau lần này đấy...