Chương 515: Đây là chuyện hoàn toàn không thể!
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ trắng tinh, nghiêng nghiêng chiếu vào nền nhà, tạo thành ánh sáng lốm đốm.
Trong phòng có không ít người, thế nhưng tất cả đều rất yên tĩnh.
Minna cởi trần tấm lưng, yên lặng nằm trên giường, thần sắc có đôi phần thấp thỏm, cũng không phải bởi vì phía sau lưng trần trụi, mà là lo lắng kết quả sau khi Tần Dương chẩn bệnh.
Tần Dương ngồi bên giường, mở ra túi kim châm trước mặt hắn, phía trên lộ ra mười ba cây ngân châm có dài có ngắn.
Ngồi bên cạnh Tần Dương là một ông lão tóc bạc trắng, hơn sáu mươi tuổi, đang dùng một loại ánh mắt soi mói nhìn số ngân châm trước mặt Tần Dương, trong ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi sâu sắc.
Hiển nhiên, ông ta căn bản không tin một vấn đề ở chỗ mà của họ có nhiều chuyên gia đến như vậy cũng không thể giải quyết được, mà một tên tiểu tử mới hai mươi tuổi này chỉ dựa vào mười mấy cây ngân châm là có thể trị liệu được?
Đó chẳng phải là nói nhảm sao?
Quả thật nếu đơn giản như vậy, vậy những người như mình đây có phải nên về hưu ngay và luôn hay không?
Cũng khó trách ông lão này nghĩ như vậy, nếu như ngồi ở trước mặt ông ta là một bác sĩ bốn mươi năm mươi tuổi thì có lẽ sự hoài nghi trong lòng của ông ta sẽ giảm bớt đi phần nào, nhưng Tần Dương mới hai mươi tuổi...
Hai mươi tuổi, thì có thể làm gì được?
Tần Dương không trực tiếp châm cứu, mà trước tiên dùng ngón tay ấn nhẹ, từ cột sống phía dưới bả vai Minna bắt đầu hướng xuống.
- Chỗ này có cảm giác không?
- Có.
- Chỗ này thì sao?
- Cảm giác không rõ lắm.
- Chỗ này?
- Không có cảm giác.
Động tác của Tần Dương không nóng vội, di chuyển từng chút từng chút một, hắn nhất định cần phải làm rõ lại chẩn đoàn trước đó của mình đã.
Sau khi dùng ngón tay ấn trên lưng Minna một lượt xong, Tần Dương rút một cây ngân châm thật dài ra, nhẹ giọng nói:
- Phu nhân, kế tiếp có thể sẽ đau một chút, cô hãy cố chịu, ngoài ra nhất định phải dùng trực giác nói ra cảm giác của cô.
Minna nằm trên giường, thanh âm ôn hòa:
- Được.
Kenrat thấy cây ngân châm dài trong tay Tần Dương, mí mắt hợt giật lên mấy cái, nhịn không được nhìn thoáng qua Konnie bên cạnh, trong ánh mắt thoáng có phần lo lắng.
Ngược lại nét mặt Konnie không hề lo lắng, mà là một vẻ chờ mong và phấn khích nhìn Tần Dương, ánh mắt tỏa sáng.
Thời gian trước lúc cô ở Hoa Hạ, không được tận mắt xem Tần Dương cắm châm, bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể bỏ qua được?
Ngay lúc Tần Dương cầm cây ngân châm kia lên, đang định châm vào lưng của Minna, ông lão tóc bạc trắng cau mày kêu lên:
- Chờ một chút!
Cây ngân châm trong tay Tần Dương dừng lại giữa không trung, quay đầu nhìn ông lão:
- Ừm?
Ông lão tóc bạc trầm giọng hỏi:
- Cậu chuẩn bị làm gì?
Tần Dương mỉm cười:
- Tôi chuẩn bị dùng ngân châm đâm huyệt, xem tình trạng dây thần kinh cột sống của phu nhân bị hao tổn như thế nào.
Ông lão tóc bạc nhìn cây ngân châm dài lóe ra tia sáng trắng đó:
- Cậu chuẩn bị dùng cây ngân châm này đâm vào trong cơ thể sao?
Tần Dương thản nhiên gật đầu:
- Vâng.
Ông lão tóc bạc trầm giọng nói:
- Cây châm dài như vậy, nếu như đâm xuống, xảy ra vấn đề gì vậy thì phải làm sao, phu nhân thân phận tôn quý, cậu có gánh nổi trách nhiệm này không?
Tần Dương thu tay về, nhẹ nhàng cười nói;
- Nếu như đâm vào mà xảy ra vấn đề, đương nhiên là tôi không gánh nổi trách nhiệm, nhưng mà tôi dám chắc trăm phần trăm sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Ông lão tóc bạc kiên trì nói:
- Nếu ngộ nhỡ thì sao?
Tần Dương lắc đầu, không tranh luân với ông lão tóc bạc nữa, mà chuyển ánh mắt quay lại nhìn vào Kenrat.
Tần Dương không nói gì, nhưng ý tứ ẩn chứa trong ánh mắt lại rất rõ ràng.
Đâm hay là không đâm?
Trong lòng Kenrat cũng có chút kinh dị, không biết làm sao, ngân châm đâm huyệt, đây là cách làm của trung y Hoa Hạ, cả nước Anh cũng không có loại đồ chơi này.
Kenrat do dự khoảng một giây, chỉ vào ông lão tóc bạc, nhẹ giọng giới thiệu nói:
- Đây là tiến sĩ Arras, làm việc tại viện y học Hoàng gia Anh Quốc.
Tần Dương cười cười, thần sắc không thay đổi:
- Phương pháp mà tôi sử dụng để trị liệu với phương pháp mà phương Tây các người trị liệu là hai hệ thống, tuy có tương thông nhưng lại cũng có những chỗ khác biệt, nếu như không hạ châm, thì tôi không có cách nào trị liệu được cả.
Kenrat dò hỏi:
- Chẳng lẽ không có biện pháp khác thay thế sao?
Tần Dương nhìn sang tiến sĩ Arras bên cạnh, mỉm cười nói:
- Nếu như có thể thay thế, có lẽ tôi cũng không cần phải xuất hiện ở đây rồi.
Gương mặt Arras lập tức lộ ra vẻ mặt tức giận, ông ta đương nhiên hiểu được ẩn ý cái nhìn đó của Tần Dương.
Nếu như các người có thể giải quyết được, vậy còn cần tôi bay một chuyến từ Hoa Hạ tới đây sao?
Còn không phải do bác sĩ Anh Quốc các người quá kém hay sao?
Vợ của Kenrat sốt ruột, có chút lo lắng, dù sao nếu như Tần Dương chỉ dùng thuốc, ông ta còn có thể lấy toa thuốc của Tần Dương đi trưng cầu ý kiến của những chuyên gia khác, nhưng phương pháp trị liệu giống Tần Dương bây giờ thì ai cũng không hiểu cả, ngộ nhỡ thật sự trị hỏng đi thì biết phải làm sao bây giờ?
Thật ra Tần Dương cũng không tức giận, dù sao tình huống giống như thế này hắn không phải không gặp qua.
Trước đó ở Trung Hải, lúc hắn đi chữa bệnh cho mấy ông bà cụ kia, đó là do có Long Nguyệt đi theo, nếu không người khác sẽ để cho hắn trị liệu sao?
Cây châm dài như vậy, đâm tới đâm lui trên cơ thể người, ai lại không sợ?
Konnie nghe xong đoạn đối thoại của mấy người, liền vội vàng nói:
- Chú, Tần Dương đi vạn dặm đến đây, chính là để trị thương cho dì, thuật châm cứu của cậu ấy ngay cả bác sĩ trong bệnh viện lớn cũng còn phải khen không dứt lời, cho dù trị không khỏi, cũng tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì, xin cứ tin tưởng Tần Dương.
Kenrat còn chưa lên tiếng, Minna nằm sấp đã ôn hòa mở miệng nói:
- Tần tiên sinh, không việc gì đâu, cậu cứ việc thi triển, tôi tin tưởng Konnie, cũng tin tưởng cậu.
Minna đã nói như vậy, Kenrat bèn không ngăn cản nữa, dường như lo lắng Tần Dương sẽ tức giận, giải thích nói:
- Tần tiên sinh, tôi chỉ là lo lắng vợ tôi bị tổn thương, cũng không phải là hoài nghi y thuật của cậu, mong cậu đừng để trong lòng nhé.
Nụ cười của Tần Dương rất bình thản:
- Tôi có thể hiểu mà, vậy tôi... hạ châm nhé?
Kenrat đưa tay, làm một tư thế ra hiệu xin cứ tự nhiên.
Tần Dương cầm lấy ngân châm, hạ châm nhanh gọn. Nhìn cây ngân châm dài đâm vào trên lưng Minna, mọi người ở đây đều mở to hai mắt, con mắt của Arras càng không nhấp nháy lấy một giây, nhìn chằm chặp vào cây ngân châm và tay của Tần Dương.
Mặc dù Minna mở lời, để ông ta không cách nào ngăn cản, nhưng ông ta vẫn không có chút tin tưởng nào đối với phương pháp mà Tần Dương trị liệu cho Minna.
Tần Dương một bên hạ châm, một bên hỏi, thậm chí còn vận một chút nội khí, kích thích huyệt vị.
Ước chừng sau hai mươi phút, Tần Dương rốt cục hoàn thành kiểm tra, rút ngân châm ra.
Konnie là người sốt sắng nhất, gấp giọng hỏi:
- Tần, thế nào rồi?
Tần Dương lau giọt máu nhỏ chảy ra ở trên lưng Minna, mỉm cười nói:
- So với dự đoán trước đó của tôi không khác biệt lắm, có một chút phiền phức, có điều vẫn có thể trị, phải mất khoảng chừng nửa tháng đến hai tháng.
Konnie ngạc nhiên nói:
- Sau đó thì có thể đứng lên được sao?
Tần Dương cười nói:
- Ừm, hai tháng sau có thể đứng thẳng đi lại, tiếp tục cẩn thận điều dưỡng, nửa năm sau chắc chắn là có thể như những người bình thường khác.
Kenrat ngạc nhiên mở to hai mắt, còn chưa lên tiếng, Arras bên cạnh lại giống như mới bị một cú kích động vô cùng lớn, cơ hồ nhảy dựng lên, mở to hai mắt lớn tiếng nói:
- Cậu nói cái gì? Cậu nói hai tháng là có thể làm cho phu nhân đứng lên tự mình đi lại? Đây là chuyện hoàn toàn không thể!