Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 509 - Chương 519: Tôi Dám Gả, Cậu Dám Cưới Không?

Chương 519: Tôi dám gả, cậu dám cưới không?
 

Kenrat lại xuất hiện trước mặt Tần Dương lần nữa, thấy Arras đang nói chuyện cùng Tần Dương với thái độ thỉnh giáo, trên mặt không khỏi hiện lên mấy phần nụ cười.

Tần Dương này không chỉ có bản lĩnh, mà khí lượng cũng không nhỏ.

Kenrat nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng yên tĩnh của Tần Dương trách Arras, trong ánh mắt đó mang theo khí thế lạnh lùng, cũng khiến Kenrat kinh ngạc.

Thần thái này là vô hình nhưng thực sự có thể khiến người ta cảm nhận được.

Tính cách, hoàn cảnh sinh sống, địa vị xã hội…của một người, lâu ngày sẽ khiến người đó tạo thành một thần thái đặc biệt, cái này giống như quan chức lâu năm sẽ tạo thành cái gọi là uy quyền của quan vậy.

Tuổi tác Tần Dương không lớn nhưng có thể cảm nhận được chỗ hoàn toàn không giống với những người đồng trang lứa.

Ung dung, ổn định, khí độ...

Giằng co một phen, đã sắp chạng vạng, công tước Kenrat mở tiệc đãi Tần Dương.

Phòng ăn rộng lớn, bàn ăn vừa rộng vừa dài, khăn trải bàn trắng tinh, các loại chén dĩa làm bằng bạc trong suốt, quản gia Sipp hầu hạ ở bên cạnh, nhóm hầu gái dâng từng món ngon lên.

Là một người Hoa Hạ, thật ra Tần Dương không thích cách ăn uống phương Tây này, nhưng đối với lệ nghi ăn uống phương Tây hắn cũng hiểu thành thạo. Thậm chí hắn còn có thể nâng một ly rượu vang, rất tùy ý giải thích một số điển cố và lịch sử về rượu vang nổi tiếng. Ít nhất tuyệt đối sẽ không để người ta cảm thấy hắn là một kẻ nhà quê hay người ngoài nghề.

Thân phận đặc công nhất định khiến hắn có thể hòa nhập vào bất cứ cảnh tượng nào, nên hắn được đặc huấn rất nhiều. Những đặc huấn này không đơn thuần chỉ là sử dụng các loại súng ống như thế nào.

Tuy Minna ngồi trên xe lăn, không thể cử động hông, nhưng tay cô ấy không hề bị ảnh hưởng. Huống hồ bây giờ có hy vọng khỏi bệnh, điều này khiến tâm trạng cô cũng trở nên vui vẻ cao hứng, vô cùng ân cần và nhiệt tình với Tần Dương.

Sau bữa cơm, Tần Dương và vợ chồng Kenrat đã thân thiết hơn, có lẽ do thân phận đặc biệt của Tần Dương, biểu hiện của bọn họ rất nhiệt tình, không có chút kiêu ngạo nào.

Sau khi ăn xong, Konnie cùng Tần Dương đi dạo trong trang viên to lớn, Konnie tò mò hỏi:

- Trước đây sao cậu không nói với tôi cậu là người tu hành?

Tần Dương cười cười:

- Tu hành chỉ là chuyện cá nhân, không cần thiết đi tuyên truyền khắp nơi.

Konnie cau mũi một cái, hừ nói:

- Khó trách ban đầu trên hoang đảo cậu lợi hại như vậy…

Tần Dương cười haha nói:

- Nếu tôi không không lợi hại một chút, ban đầu chúng ta đã chết trên đảo hoang đó rồi. Uhm, cô thì không đến nỗi, có điều chắc chắn cũng rất thảm.

Ánh mắt Konnie sáng lên nói:

- Đúng phải, nên tôi mới nói cậu giống như kỵ sĩ anh dũng nhất bên cạnh công chúa trong truyện cổ tích, xuất hiện lúc công chúa nguy hiểm nhất, giải cứu công chúa khỏi nguy nan…

Tần Dương chọc ghẹo nói:

- Sao không có nửa đoạn sau?

Gương mặt Konnie đỏ ửng:

- Nửa đoạn sau gì?

Tần Dương cười haha một tiếng:

- Kỹ sĩ anh dũng cứu công chúa, được công chúa ái mộ, công chúa gả cho kỵ sĩ, cuối cùng sống cuộc sống hạnh phúc…

Konnie đưa tay vỗ vào Tần Dương, sau đó không nhịn được cười phá lên:

- Cậu cũng nói thử xem, tôi là công chúa hàng thật giá thật, thật sự muốn gả cho cậu, cậu dám cưới không?

Tần Dương nháy nháy mắt nói:

- Sao lại không dám, cưới công chúa còn không phải là bước lên trời, trực tiếp làm thân vương, thật sung sướng.

Konnie liếc mắt nhìn Tần Dương, hừ nói:

- Cậu dám cưới, tôi dám gả. Con người cậu khá đẹp trai, lại có bản lĩnh, có khí chất, còn cứu tôi một mạng, gả cho cậu không lỗ…Cậu dám cưới không?

Câu nói đùa đến đây, Tần Dương nhất thời có chút không đỡ nổi, nhưng trước mặt bạn bè nước ngoài không thể để mất khí chất.

- Tôi có gì mà không dám, nhưng cô là công chúa, tôi là người Hoa Hạ, lại không phải công dân Anh các cô, người nhà cô sẽ cho cô cưới một người Hoa Hạ sao?

Dĩ nhiên Konnie biết rõ chân tướng Tần Dương mạnh miệng, cười hì hì nói:

- Tuy có chút khó khăn nhưng cũng không phải là không có cách nào. Cậu di dân vào Anh là được rồi, cho dù cậu không di dân cũng không sao. Bản thân nữ hoàng là một người lãnh đạo tinh thần. Tôi sẽ không thừa kế ngôi vị nữ hoàng. Một công chúa thôi mà, không ai quan tâm, có biết bao nhiêu người lo lắng, gả cho cậu thì gả cho cậu, đến lúc đó cho cậu cưới một bà vợ phương tây, bạn bè cậu chắc chắn rất hâm mộ cậu.

Tuy Tần Dương biết Konnie chỉ là nói đùa, nhưng có chút chịu không nổi:

- Cô dâu nước ngoài? Cậu rất hiểu tình hình trong nước Hoa Hạ.

Konnie đắc ý nói:

- Tôi sống được một quãng thời gian trong Trung Hải dài như vậy, Cậu xem lúc tôi và cậu đi ta, những người đó khẳng định đều cho là tôi là bạn gái cậu. Cậu xem mấy người đó nhìn ánh mắt cậu, đó gọi là gì, hâm mộ đến ghen tị.

Tần Dương bị lời nói của Konnie chọc cho cười, quay trở lại chủ đề:

- Nói đi phải nói lại, tuổi tác của cô đã không nhỏ nữa, lẽ nào người trong nhà cô không lo lắng chuyện hôn sự của cô sao, không thúc giục cưới?

Konnie nhún nhún vai:

- Có chứ, trong nhà đều giới thiệu cho tôi. Tuy chúng tôi là hoàng thất nhưng chuyện thúc giục cưới gả không có gì khác biệt với người Hoa Hạ các cậu. Cũng may các trưởng bối khá thích tôi, tuy cũng giới thiệu ứng cử viên cho tôi, nhưng cho phép tôi chọn lựa từ chối, cũng may như vậy, nếu không mới thảm đó.

Tần Dương cười haha nói:

- Hôn nhân của thành viên hoàng thất Anh các cô cũng đều do gia tộc chỉ định sao, bản thân không thể chọn lựa và từ chối à?

- Trước kia là vậy, mọi thứ đều vì chính trị. Bây giờ đỡ hơn một chút, hơn nữa vẫn là câu nói đó. Tôi không quan trọng như vậy, dĩ nhiên hôn nhân của tôi cũng không cần xem trọng nghiêm khắc như thế, phạm vi cũng có thể phóng khoáng với tôi một chút. Có điều thật sự muốn trở thành chồng tôi, khẳng định phải được người trong gia tộc gật đầu thừa nhận mới được.

Tần Dương cười cười, việc này so với công chúa xuất giá chọn phò mã thời Hoa Hạ cổ đại không phải không khác biệt mấy sao?

- Haha, được thôi, đợi sau này cô kết hôn, tôi nhất định đến tham dự, cũng tiện xem thử là thần thánh phương nào có thể cưới cô về nhà.

Konnie liếc Tần Dương một cái:

- Vừa rồi không phải nói rất vang sao, đảo mắt đã sợ hãi, là sợ không thể chịu trách nhiệm với Hàn Thanh Thanh à?

Tần Dương sờ lỗ mũi, cười hehe nói:

- Tôi và cô ấy còn chưa phải là người yêu đâu.

Konnie kì quái nói:

- Các cậu đúng là kì lạ, ánh mắt tôi không mù đâu, Hàn Thanh Thanh rõ ràng thích cậu, cậu hiển nhiên có thiện cảm đối với cô ấy, sao các cậu không đến bên nhau, lẽ nào có người thứ ba?

Tần Dương sững sốt, Konnie nói rất chính xác, nếu phải nói ra, thật sự là có người thứ ba.

Tần Dương, Văn Vũ Nghiên, Hàn Thanh Thanh …

Tần Dương trong trong lúc nhất thời cũng không biết giải thích chuyện này thế nào, chỉ cười khổ nói:

- Chuyện này khá phiền phức…

Konnie hừ nói:

- Là bạn bè đừng nói tôi không khuyên cậu, Hoa Hạ các cậu không phải có câu thơ, gọi là “Hoa nở vào xuân nên bẻ sớm, đừng đợi mai sau bẻ nhánh tàn”. Có những thứ bỏ lỡ rồi thì sẽ bỏ lỡ cả đời. Đổi lại là tôi, nếu xác định tâm ý của nhau, còn kiêng kỵ gì nữa, trực tiếp tiến tới, dù sau này xảy ra chuyện gì, tóm lại sẽ không có tiếc nuối...
Bình Luận (0)
Comment