Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 510 - Chương 520: Quý Tộc Gò Bó

Chương 520: Quý tộc gò bó
 

Tần Dương nằm trên gường, nhìn phòng khách trống trải rộng như cả căn nhà, lắc lắc đầu. Nhà giàu quả đúng là khác thường, chỉ riêng phòng tắm mà đã sắp to bằng phòng ngủ của người bình thường.

Hắn nhìn đồng hồ, cũng chưa tính là trễ, mới hơn tám giờ tối.

Hắn lấy điện thoại gọi cho cha là Tần Hoa, chuông reo nhưng không ai nghe máy.

Tần Dương gọi lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ.

Tần Dương lắc đầu, bắt đầu gửi tin nhắn cho mẹ và Hàn Thanh Thanh, kể đơn giản chuyện xảy ra hôm nay với bọn họ.

Trò chuyện một hồi, Tần Dương có chút buồn ngủ, liền ném điện thoại sang bên cạnh, ngã đầu ra ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Tần Dương bỗng nhiên bị chuông điện thoại đánh thức.

Tần Dương lấy điện thoại ra nhìn, là Tần Hoa gọi đến.

Tần Dương dụi mắt một cái, nghe máy.

- Tiểu Dương, trước đó gọi cho cha à, vừa rồi đang ngủ, không nghe thấy…

Tần Dương nhìn đồng hồ, cười khổ nói:

- Cha, bây giờ là ba giờ sáng, cha còn chưa ngủ sao?

Tần Hoa tựa như ngẩn người ra, chợt cười nói:

- Phải, bên này là ba giờ sáng. Nhưng trong nước không phải đang buổi chiều sao, cha thức dậy đi vệ sinh, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ…

Tần Dương cười nói:

- Trong nước đúng là buổi chiều, nhưng chỗ con cũng là ba giờ sáng mà. Con đang say giấc thì bị điện thoại đánh thức.

Tần Hoa kinh ngạc hỏi:

- Ba giờ sáng? Con ở đâu?

Tần Dương cười híp mắt nói:

- Con ở Ingles, cùng chỗ với cha.

Tần Hoa cười ha ha một tiếng:

- Tiểu tử thối, chọc cho cha vui phải không.

Tần Dương cười hehe nói:

- Con nghiêm túc mà, con thật sự ở Ingles. Bây giờ con đang ở London, ở trong lâu đài của công tước Kenrat.

Tần Hoa thấy Tần Dương nói thẳng cả tên của công tước ra, có vẻ như không phải nói dối, nhất thời cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi:

- Có thật không, sao con lại đến Ingles, rồi còn ở trong lâu đài của công tước nữa?

Tần Dương cười nói:

- Con đến chữa bệnh cho trưởng bối của một người bạn…

Tần Dương giải thích sơ qua nguyên do chuyện này, cuối cùng cười nói:

- Hôm nay đã giúp phu nhân Kenrat chữa trị bước đầu rồi, chắc con phải ở đây khoảng nửa tháng.

Tần Hoa nghe giải thích xong, không nhịn được khen:

- Tiểu Dương, có con, xem ra y thuật của sư phụ con đã được thừa kế rồi.

Tần Dương cười nói:

- Đương nhiên, nếu không sư phụ cũng sẽ không cho con xuống núi. Đúng rồi cha à, cha đang ở đâu, con đến thăm cha.

Tần Hoa ở bên kia ngẩn ra:

- Con ở London, nhưng giờ cha không ở London mất rồi.

Tần Dương nhíu mày:

- Không phải cha nói đến để tham dự hội nghị diễn đàn gì đó sao, hội nghị đó không phải tiến hành ở London ạ?

Tần Hoa cười nói:

- Phải, có điều bây giờ hội nghị vẫn chưa đến lúc bắt đầu, nên bọn cha đang xử lý một số chuyện khác. Bây giờ cha đang ở Birmingham.

Tần Dương ồ một tiếng:

- Vậy khi nào cha có thể về London?

- Không phải con còn ở đó hơn một tháng sao, chắc cha còn vài ngày nữa. Đợi cha quay về sẽ liên hệ với con được không?

Tần Dương bất lực gật đầu:

- Được ạ, con đợi điện thoại của cha.

Tần Dương suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm:

- Cha, chúng ta sắp một năm chưa gặp nhau rồi. Công việc có bận cỡ nào, cha cũng có thể dành chút thời gian gặp con chứ.

Trong giọng nói Tần Hoa có mấy phần áy náy:

- Ừ, việc này là cha không đúng. Được rồi, cha sẽ nhanh chóng dành thời gian, đến lúc đó cùng con chơi hai ngày cho đã.

Tần Dương cười nói:

- Vâng, đây là cha nói nhé. Không được chơi xấu!

Tần Hoa cởi mở nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, nói được là làm được, tuyệt đối không sai lời!

Tần Dương cúp máy, gương mặt lộ ra vài nét tươi cười.

Lần này gặp được cha, đúng là phải cùng ông nói chuyện cho tử tế. Tình hình ở nhà vẫn không ổn như cũ.

Mấy ngày kế tiếp, ngoài việc dùng rất ít thời gian chữa bệnh cho Mina ra, Tần Dương cơ bản đều cùng Konnie đi tham quan khắp nơi.

Viện bảo tàng, cầu tháp London, cái gọi là vòng du quay ở Mắt London, Chinatown London…

Tần Dương vốn dĩ đề nghị đợi sau này Hàn Thanh Thanh đến rồi cùng nhau tham quan, nhưng Konnie lại nói dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cứ đi dạo vòng quanh xem. Dù gì cũng phải tìm chút việc giết thời gian không phải sao. Khi nào Hàn Thanh Thanh đến lại tham quan thêm lần nữa là được rồi.

Tần Dương nghĩ dù sao những điểm tham quan cũng chỉ có chừng đó, đi xem xong rồi cô sẽ dừng lại phải không. Thế nhưng điều khiến Tần Dương không ngờ đến là, sau khi Konnie dẫn Tần Dương đi tham quan các địa điểm nổi tiếng xong, lại bắt đầu dẫn hắn tham gia các hoạt động xã giao khác.

- Trước đó là hình thức du khách, bây giờ mới là hình thức sinh hoạt thực thụ, giống như tôi ở Trung Hải một thời gian dài vậy. Không phải cậu muốn nâng cao năng lực tiếng Anh của bản thân sao, vậy thì phải hòa nhập vào cuộc sống ở đây, giao thiệp với nhiều loại người, tăng cường nói chuyện với họ mới có thể tiến bộ được.

Đối diện với lý do này của Konnie, Tần Dương không thể phản bác được. Cho nên cũng chỉ đành đầu hàng, lấy thân phận người bạn Hoa Hạ của công chúa Konnie, bắt đầu tiếp xúc với giới quý tộc Ingles.

Sau khi cùng Konnie lên xe, Tần Dương cười híp mắt hỏi:

- Hôm nay chúng ta lại đi đâu?

- Một cuộc tụ họp của những người trẻ tuổi, chắc sẽ xày ra một số việc thú vị.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Ví dụ như?

Konnie mỉm cười nói:

- Một cuộc thi bida đặc sắc, có tính là thú vị không?

Tần Dương bĩu môi nói:

- Cũng bình thường.

Tần Dương sẽ không khách khí với Konnie, nên cũng nghĩ gì nói nấy:

- Quý tộc Ingles các cô mỗi ngày đều làm những chuyện này sao. Ăn cơm một cách gò bó, uống trà chiều gò bó, dạ tiệc gò bó, xem đua ngựa, gofl, quần với hay bida một cách gò bó…

Konnie không tức giận, thậm chí gương mặt còn thoáng hiện nét cười:

- Cậu lặp đi lặp lại từ gò bó này, là vì cảm thấy từ đó thích hợp với quý tộc Ingles nhất sao?

Tần Dương mỉm cười nói:

- Đúng vậy, cho dù là trong sách hay trong phim ảnh, hoặc những ngày qua tôi tiếp xúc thực tế, đều cho tôi cảm giác rõ rệt nhất chính là quý tộc Ingles chú trọng sự lịch thiệp, nhưng thói quen hành động lớn nhất lại là gò bó. Cho dù ưu nhã cũng ưu nhã một cách mất tự nhiên, một loại kiềm chế trái tim mình, bị bó buộc, bất lực hoặc cố ý dè dặt.

Konnie cười hì hì nói:

- Cách nói này của cậu, nếu bị ai đó nghe thấy, có quá nửa là sẽ dẫn đến một cuộc tranh luận đấy nhỉ?

Tần Dương nhún vai:

- Vậy nên tôi chỉ nói với cô, chắc hẳn cô cũng sẽ không giận đúng chứ.

- Dĩ nhiên tôi sẽ không tức giận. Thực ra tôi cũng cảm thấy có nhiều thứ quá rườm tà, chú trọng quá nhiều, ngược lại khiến người ta có cảm giác không tự tại, ngược lại còn chẳng bằng cuộc sống của người dân bình thường, rất chân thực.

Tần Dương cười haha:

- Có lẽ là do bọn họ bận rộn kiếm tiền, bận nuôi gia đình sống qua ngày, bận sinh sống. Làm gì có nhiều thời gian hơn để rườm rà, chú trọng?

Konnie hé miệng cười nói:

- Cậu nói như vậy nghe cũng có lí ra phết.

Cười nói cả đọc đường, chiếc xe hơi tiến vào một căn nhà với kiến trúc giống như hội sở, sau đó dừng lại trong bãi đậu xe rộng lớn.

Tần Dương bước xuống xe, nhìn lướt qua bãi đậu xe. Ái chà, xem ra đây là nơi mà nhà giàu hoặc quý tộc mới tới. Giá trị xe hơi trong bãi đậu xe này cộng lại, e là cũng phải hơn trăm triệu.

Vào lúc Tần Dương đang đánh giá những chiếc xe, một giọng nói sang sảng đã vang lên ở cách đó không xa:

- Công chúa điện hạ xinh đẹp, đã lâu không gặp.
Bình Luận (0)
Comment