Chương 522: Hay là làm thêm ván nữa?
- Tốt, đã cho mày cơ hội rồi. Thua thì đừng có trách tao không nể mặt đó nhé.
Jules mỉm cười quay đầu, hơi khom người về phía Connie, mỉm cười nói:
- Công chúa điện hạ, nếu như tôi may mắn thắng được, không biết có được vinh hạnh mời điện hạ ngày mai cùng đi xem đua ngựa hay không?
Mickey bị câu nói này của Jules chọc cho mặt đỏ bừng lên. Vẫn còn chưa so tài, thằng cha này đã bắt đầu cân nhắc chuyện chiến thắng rồi, còn lợi dụng chuyện này mời công chúa Connie nữa!
Việc này cậu ta làm sao mà chịu nổi?
Brewer ở bên cạnh cau mày lại, trong ánh mắt thể hiện rõ sự không vui, khẽ nói:
- Điện hạ lịch trình bận rộn, chỉ sợ là không có thời gian đồng ý lời mời của cậu. Jules, cậu vẫn nên chuyên tâm vào chuyện so tài đi thì hơn.
Jules hơi sững người, nhìn về phía Brewer. Mắt Brewer hơi nheo lại, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, tựa như tóe lên một tia lửa vô hình.
Jules dường như không đánh lại ánh mắt sắc bén của Brewer, hạ mắt xuống, nói khẽ:
- Điện hạ, thật xin lỗi, là tôi đường đột quá.
Jules xoay người, nhìn chằm chằm vào Mickey, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo:
- Tới đi, Mickey.
Tần Dương nhìn cảnh này, không nhịn được mà nhướng mày.
Thú vị đây.
Tên Jules hình như có ý với Connie, nhưng Brewer rõ ràng cũng có ý này. Jules hẹn hò Connie, hẳn là làm cho Brewer thấy khó chịu, ánh mắt hai người đối chiến, Jules đương nhiên không tránh khỏi bại trận.
Chỉ không biết là tên Brewer này có thân phận lai lịch thế nào, có điều nghĩ lại chắc cũng không đơn giản.
Connie thận trọng mỉm cười, nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt mà không nói câu nào cả.
Tần Dương không nhịn được nghĩ, cảnh tượng như vậy, có phải rất thường xảy ra hay không? Đến mức Connie xử lý cũng thành thạo và nhuần nhuyễn như vậy?
Tần Dương đang cảm thấy thú vị, thì Connie quay đầu lại. Nhìn thấy động tác nhíu mày của Tần Dương cười mà như không, nụ cười trên mặt dường như không duy trì được nữa.
Chẳng làm thế nào được, bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy Tần Dương thì không nhịn được mà nghĩ đến hai chữ kia.
Vừa rất hình tượng lại rất có tính đại diện.
Cô chậm rãi đi tới trước mặt Tần dương, không e dè ngồi xuống sát bên Tần Dương. Cô cắn cắn môi, trừng mắt nhìn Tần Dương một cái, khẽ nói:
- Buồn cười lắm sao?
Tần Dương nhịn cười, thấp giọng nói:
- Đúng là rất buồn cười. Bình thường chung quanh cô lúc nào cũng có những tình huống như vậy sao?
Connie nháy mắt mấy cái:
- Cũng gần như thế..
Tần Dương khẽ cười nói:
- Cảm thấy thế nào?
Connie bất đắc dĩ nói nhỏ:
- Thật sự rất vô vị. Thật ra thì sao tôi lại không biết chứ, so với con người của chính tôi thì họ xem trọng cái danh phận của tôi hơn.
Tần Dương cười tủm tỉm an ủi:
- Cũng không cần tự xem nhẹ mình như thế. Mặc dù cô là công chúa, nhưng cô cũng rất xinh đẹp mà. Thứ người ta nhắm đến là bản thân cô cũng chưa biết chừng.
Connie trợn mắt nhìn Tần Dương, làm bộ lẳng lơ:
- Cậu xem náo nhiệt dường như rất vui vẻ nhỉ?
Tần Dương thẳng thắn gật đầu:
- Cũng khá hay ho, so với hoạt động hai ngày trước thú vị hơn nhiều.
Ánh mắt Connie chuyển đi, nhìn Jules cùng Mickey bên dưới cầu thang đã cầm lấy cây cơ của mình:
- Trận đấu này, cậu thấy thế nào?
Tần Dương mỉm cười:
- Đoán chừng tên Mickey kia lại phải thua rồi.
Connie cười hì hì hỏi:
- Tại sao lại nói như vậy?
Tần Dương nâng ly nước bên cạnh lên, nhấp một miếng:
- Bất kể là so tài, hay là hoạt động gì, thì tâm lý không ổn định đều sẽ dẫn tới hiệu quả không tốt. Nhất là dạng hoạt động tranh tài cần có sự chuẩn xác về khống chế lực, góc độ như đánh bi-a. Tâm trạng bất ổn sẽ chỉ làm trình độ giảm sút. Hơn nữa, theo dáng vẻ tự tin của Jules, thì có thể biết hắn nhất định tinh thông món này rồi. So vậy là biết, kết quả chắc không cần phải nói nhiều nữa.
Connie mỉm cười nói:
- Có vẻ như cậu nhận xét rất thông thấu triệt để nhỉ, cậu biết chơi sao?
Tần Dương cười cười:
- Bi-a mà, đương nhiên biết chơi chứ. Môn thể thao này cũng không phức tạp lắm.
Mặt Connie toát ra chút thần sắc mong đợi:
- Nhìn vẻ mặt này của cậu, kỹ thuật chắc cũng không kém lắm. Có hứng chơi một chút không?
Tần Dương quay đầu nhìn Connie:
- Với cô sao?
Connie cười hì hì:
- Thế nào, cậu cảm thấy phái nữ thì chơi không giỏi à?
- Đương nhiên là không, Hoa Hạ chúng tôi có một cô gái là thiên hậu chín bi. Rất xinh đẹp, kỹ thuật cũng rất lợi hại...
Connie thể hiện ánh mắt “xem như cậu cũng biết nói chuyện đó”:
- Dù sao cũng đã ra ngoài chơi, nếu như cứ ngồi suốt như vậy chẳng phải rất nhàm chán sao?
Tần Dương phản bác:
- Chẳng lẽ mọi người tụ hội thì không thấy nhàm chán sao? cũng không thấy các ngươi làm được cái gì mang tính hiện thực cả, chỉ toàn lễ nghi, tự khoe khoang với lấy lòng nhau.
Connie trợn mắt nhìn Tần Dương:
- Cậu hình như rất có thành kiến với giới quý tộc Anh quốc nhỉ.
Tần Dương sờ lên mũi, mỉm cười nói:
- Tôi chỉ là thích đơn giản thẳng thắn hơn một chút, không thích vòng vo. Nhất là làm những chuyện mà rõ ràng tất cả mọi người đều không đủ kiên nhẫn, đều không muốn làm, nhưng lại không thể không làm. Tôi chỉ muốn sống đơn giản hơn một chút thôi.
Trong ánh mắt Connie có chút hâm mộ:
- Thực sự rất ngưỡng mộ cuộc sống của cậu. Tự mình làm chủ cuộc sống của mình, có năng lực, muốn sống thế nào thì sống thế ấy. Tôi có trong tay thân phận công chúa, nhưng cuộc sống còn không tự tại được như cậu, luôn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.
Tần Dương gật đầu vẻ lý giải:
- Cô chỉ thấy được mặt ngoài mà thôi, ai mà không có những chuyện bất đắc dĩ chứ? Tôi còn không phải cũng vậy sao?
Connie tò mò hỏi:
- Cậu bất đắc dĩ về chuyện gì, chuyện của công ty sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Không, chuyện của công ty tôi vốn không màng tới. Những chuyên liên quan tới tiền bạc, đều không phải là chuyện gì lớn cả, tôi có thể dứt bỏ hết. Nhưng nhân tình và ân oán, thì lại không cách nào dứt bỏ được. Sư phụ tôi có mấy đối thủ. Vì chuyện này, tôi cần phải chiến đấu với kẻ khác, bất kể bản thân có bằng lòng hay không.
Connie nhìn Tần Dương có chút đồng cảm:
- Vốn nghĩ là cậu không có chuyện gì phiền lòng cả, không ngờ cậu cũng có.
Tần Dương bất đắc dĩ cười nói:
- Ai lại không có chuyện phiền lòng chứ, nhất là sau khi đã bước vào xã hội...
Connie ừ một tiếng, không hỏi thêm nữa.
Hai người chuyển ánh mắt, nhìn xuống dưới cầu thang chỗ Jules và Mickey đang so tài. Đúng như dự đoán ban nãy của Tần Dương, mặc dù kỹ thuật của Mickey đúng là rất lợi hại, nhưng bị Jules làm cho tâm lý không ổn định, mới mấy cơ thôi khoảng cách đã bị kéo xa rồi.
Mickey càng nóng vội càng liên tục phạm sai lầm, sau đó thua liền ba ván, thua luôn ván cược của mình về cho Jules.
Sau khi Jules thắng lợi, thần thái gương mặt vẫn thận trọng như cũ. Giống như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn vậy, một bộ dạng vinh nhục không ảnh hưởng đến cảm xúc. Theo cách nghĩ của Tần Dương, thì biểu cảm đó rất đáng bị ăn đòn.
Mickey nghiến răng nghiến lợi mặt đỏ bừng bừng nhìn Jules, nhưng lại không thể làm gì. Cậu ta biết mình hôm nay phạm sai lầm, nhưng chuyện này chỉ có thể tự trách mình, không thể nào oán người khác được.
- Mày thắng rồi!
Mặc dù Mickey rất xấu hổ, nhưng vẫn cắn răng nghiến lợi nhận thua. Sau khi nhận thua, cậu ta xoay người, mặt đỏ lên, nhìn bộ dạng tựa hồ như chuẩn bị rời đi.
Trong lòng Tần Dương hơi xao động, nếu tên Mickey mà bỏ đi, coi như mình mất toi một cơ hội để tiếp cận rồi.
Tần Dương đứng lên, cầm ly nước của mình lên đặt lên bàn bên cạnh, nhìn Jules mỉm cười nói:
- Jules tiên sinh, nhìn các anh so tài đặc sắc như vậy, tôi cũng hơi ngứa tay. Anh có hứng làm thêm ván nữa không?