Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 517 - Chương 527: Người Này Là Cha Của Mình?

Chương 527: Người này là cha của mình?
 

Tần Dương dương đi ra cửa, vừa đảo mắt liền nhìn thấy cha mình đang bước nhanh về phía trước ở đằng xa, còn có ba người đàn ông đuổi theo sau ông.

Ba người đàn ông kia trước đó chia ra ngồi hai bàn, một bàn trước cửa nhà bếp, một bàn ở cửa sân thượng. Bây giờ xem ra bọn họ chia ra một mặt là để không bị nghi ngờ, mặt khác là tiện theo dõi cha.

Sao cha lại chọc người ta để bị theo dõi?

Mấy tên này có thân phận gì?

Nhà hàng nằm trên con dốc ở lưng núi, đoạn dốc đó có một quảng trường xây dựa vào núi, có không ít người địa phương và du khách tham quan tới đây.

Tần Hoa xen lẫn vào trong đám người, bước nhanh về phía trước. Ba người đàn ông đó không nhanh không chậm đi theo sau lưng ông. Tần Dương băng qua một quán nhỏ ven đường, tiện tay để lại một tờ tiền, cầm một cái nón lưỡi trai đội lên đầu mình, lặng lẽ hòa vào đám người đi theo sau.

Tần Dương không biết rốt cuộc cha đã gây ra phiền phức gì, nhưng cho dù thế nào hắn cũng phải làm cho rõ, nhất định phải giúp đỡ!

Tần Hoa nhanh chóng xuyên qua đám người náo nhiệt, đi đến chân núi, ông đi vào một căn nhà cũ kỹ gần đó.

Ba người đàn ông kia không chút do dự đi vào theo, Tần Dương hơi dừng lại mấy giây rồi cũng nhanh chóng đi vào theo.

Tòa nhà này không có thang máy, Tần Dương liền đi thang bộ.

Leo được mấy tầng lầu, Tần Dương chợt nghe tiếng đánh nhau, trong lòng trầm xuống, tăng tốc leo lên, chạy thẳng đến sân thượng.

Khi đến sân thượng, Tần Dương nhìn thấy ở chỗ cửa có một người đàn ông đang nằm, người đàn ông này chính là một trong hai người đàn ông da trắng theo dõi trước đó.

Trán gã sưng một cục, chỗ cục sưng còn bị rách, có máu tươi chảy ra, nhưng lượng máu không nhiều.

Tần Dương tiện tay sờ cổ người đàn ông này, phát hiện mạch người đàn ông này còn đập. Chưa chết, chỉ là ngất đi. Xem vị trí hẳn là hắn chạy lên sân thượng rồi bị người ta đẩy mạnh cửa sân thượng, đ- ng thẳng vào đầu, đập gã ngất thẳng cẳng.

Tần Dương đang định đứng dậy, đồng tử bỗng co lại, bởi tay phải của gã rõ ràng đang cầm một cây súng.

Tần Dương tiện tay lấy cây súng, rút băng đạn ra nhìn một chút rồi cắm lại. Hai tay hắn cầm súng, họng súng hướng xuống dưới, rón rén bước nhanh mò mẫm về phía sân thượng.

Cuộc đánh nhau trên ban công đã ngừng lại, có tiếng người truyền đến.

- Trần Thanh, thứ đó đang ở đâu, giao ra đây.

Giọng Tần Hoa vang lên:

- Thứ gì, tôi không biết các người nói gì.

- Đừng giả vờ với chúng tôi, còn giả nữa ông có tin tôi đánh nát đầu ông không. Tôi đếm ba tiếng, nếu không giao ra ông đi chết đi!

Tần Hoa thở dài nói:

- Được rồi, tôi đưa cho các cậu.

Trong lòng Tần Dương căng thẳng, cả người vọt ra ngoài, đồng thời tiếng súng đột nhiên vang lên.

Thân mình Tần Dương áp sát mặt đất trượt ra, liếc mắt liền thấy cha và hai người đàn ông kia. Một người đàn ông đang cầm súng chĩa vào cha, nhưng họng súng đã hướng lên trời vì Tần Hoa đã bắt được cổ tay của hắn, bẻ tay lên, phát súng vốn bắn vào đầu Tần Hoa liền bắn lên không trung.

Tay trái Tần Hoa bắt được cổ tay cầm súng của người đàn ông đó, tay phải đánh một phát vào cổ họng. Sau đó tiến sát lại, giơ chân lên, lên gối một cách tàn bạo, trực tiếp đá vào thân dưới của gã ta

Người đàn ông râu quai nón bên cạnh vội vàng giơ súng lên nhưng họng súng cũng bị chặn lại như vậy. Vào lúc hắn định tiến đến gần một chút, Tần Dương đã nương theo mặt đất trượt ra.

- Đoàng!

Đạn bay ra, bắn chính xác vào cổ tay người đàn ông râu quai nón, súng trong tay hắn bay ra ngoài.

Vào lúc Tần Dương từ dưới đất đứng dậy, Tần Hoa đã đoạt lấy súng của người đàn ông kia, trở tay đánh một phát, bá súng đập vào huyệt thái dương gã. Người đàn ông đó đến hừ cũng không hừ một tiếng, liền trực tiếp ngất đi.

Tần Hoa một tay kéo người đàn ông kia ngất xỉu để hắn chắn trước người mình, một tay đổi họng súng, nhắm về phía Tần Dương. Khi ông nhìn rõ là Tần Dương, trên mặt hiện ra biểu cảm bất đắc dĩ, hạ nòng súng xuống.

Tần Dương thấy động tác đánh hạ đối thủ gọn gàng dứt khoác của Tần Hoa, còn có động tác nhanh nhẹn cướp súng trở tay đầy chính xác, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Trước đây hắn nghĩ cha bị người ta theo dõi vì gây sự gì đó, nhưng bây giờ thấy cha lại lợi hại như vậy, ông thật sự chỉ là công tác nước ngoài thôi sao?

- Không phải bảo con đi thẳng về sao, sao lại đến đây?

Tần Dương sờ lỗ mũi, cây súng chĩa vào ông chú râu quai nón:

- Đây là chuyện gì?

Tần Hoa lắc đầu một cái:

- Con có thể xuống lầu đợi cha không?

Tần Dương ngẩn người một chút, không nhúc nhích, ánh mắt nhìn cây súng trong tay Tần Hoa, nhẹ giọng nói:

- Cha định giết bọn họ sao?

Trên mặt Tần Hoa hiện lên nụ cười có phần bất đắt dĩ, giơ súng lục có ống hãm thanh trong tay lên, nhắm ngay đầu ông chú râu quai nón trực tiếp bóp cò.

Ông chú râu quai nón kia nhất thời ngã xuống giống như cái cọc gỗ, Tần Hoa buông người đàn ông ngất xỉu trong tay mình ra, chuyển nòng súng nhắm vào đầu hắn, bóp cò lần nữa.

Tần Dương thấy cảnh này, ánh mắt trợn trừng lên.

Đây là tình huống gì?

Tần Hoa tựa như làm một việc không có gì đáng kể vậy, thần sắc bình tĩnh, quay đầu nói với Tần Dương:

- Đi thôi.

Tần Dương có chút sững sờ nhìn Tần Hoa đi đến cửa sân thượng, kéo người đàn ông bị đánh ngất trước đó đến sân thượng. Sau khi bắn một phát vào đầu hắn, lúc này ông mới nhặt mấy dây kẽm phế liệu đi đến lối ra sân thượng, dùng dây kẽm cột chặt cửa ra vào.

Tần Dương cảm giác đầu óc mình hình như có chút không đủ dùng, người đàn ông tinh thông đánh đấm bắn súng giết người không chớp mắt này, là cha mình sao?

- Con đi trước đi, sau đó cha đến tìm con, đừng để bị bại lộ, con hiểu mà.

Tần Dương định thần lại, biết cha không muốn để mình dính vào phiền trức này. Hơn nữa từ lúc cha gọn gàng dứt khoát giết người trước mặt mình, tựa như không hề sợ giết người sẽ kích thích đến mình. Cộng thêm ba chữ cuối cùng của cha, Tần Dương hình như đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều.

- Dạ!

Tần Dương không nói nhiều nữa, đưa cây súng trong tay cho cha, sau đó xoay người rời đi.

Tần Dương mượn mũ lưỡi trai che giấu, lặng yên không tiếng động rời khỏi tòa nhà cũ kỹ này. Khoảng hai mươi phút sau, Tần Dương nhận được tin nhắn của cha.

Không có nhiều nội dung, chỉ có một địa chỉ, cách chỗ này không tính là xa.

Tần Dương băng qua đám người, tìm đến địa chỉ đó. Đây là một tiệm đồ ăn nhanh, trong tiệm người đến kẻ đi rất náo nhiệt.

Tần Dương đi vào tiệm, nhì quanh một vòng, liền thấy được cha mình. Ông đang ngồi trên ghế, trước mặt bày một dĩa đồ ăn thật to, phía trên có các loại đồ ăn nhanh hamburger, đùi gà chiên.

Tần Dương đi đến, ngồi xuống đối diện cha, cầm một cái đùi gà chiên lên cắn một miếng to.

- Cha, phải chăng cha nên giải thích với con một chút…
Bình Luận (0)
Comment