Chương 526: Cha bị theo dõi
Tần Dương để lại một danh sách trang bị cho Tri Chu nhờ hắn chuẩn bị, sau đó bèn lên đường đi về. Thế nhưng mới lái được vài trăm mét, điện thoại hắn đã vang lên.
Tần Hoa!
Tần Dương vừa lái xe vừa nghe máy:
- Cha, cha về London rồi sao?
- Phải, bây giờ con đang ở đâu, có rảnh không?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên là rảnh, cha đang ở đâu, con đến gặp cha.
Tần Hoa dứt khoác nói:
- Cha gửi địa chỉ khách sạn cho con, con đến tìm cha đi.
- Vâng!
Tần Dương chẳng mấy chốc đã nhận được địa chỉ Tần Hoa gửi tới. Tần Dương thiết lập chế độ dẫn đường, quay đầu đi về phía mục tiêu.
Xe chạy ước chừng bốn mươi phút thì Tần Dương đến nơi, gọi điện thoại. Vài phút sau Tần Hoa xuất hiện trước mặt Tần Dương.
Tần Hoa bốn mươi sáu tuổi, vóc người cao ráo gầy gò, đeo mắt kiếng, nhìn qua rất nho nhã. Tần Hoa nhìn Tần Dương, trên mặt mang theo nụ cười thân thiết.
- Cha!
Gương mặt Tần Dương cũng hiện lên nụ cười, dù sao hắn cũng đã không gặp Tần Hoa một năm rồi. Bây giờ gặp nhau nơi đất khách tha hương dĩ nhiên càng tăng thêm cảm giác thân thiết.
Tần Hoa cười ha hả nói:
- Đã lâu không gặp con trai, hình như lại cao thêm một chút nhỉ?
Tần Dương gật đầu:
- Chúng ta đã một năm không gặp nhau rồi, dĩ nhiên lại cao hơn một chút.
Nói đến việc này, gương mặt Tần Hoa toát ra mấy phần áy náy:
- Phải, thời gian trôi qua thật mau, chớp mặt đã qua một năm rồi. Đi, hôm nay cha mời con ăn tiệc, chúng ta trò chuyện cho đã.
- Vâng!
Tần Hoa dẫn Tần Dương đến nhà hàng lưng núi gần khách sạn, ngồi xuống cạnh vị trí cửa sổ. Ngồi ở đây có thể nhìn xuống sườn đồi xanh um tươi tốt và thành phố phía xa.
Tần Hoa gọi đồ ăn xong, ngẩng đầu:
- Có muốn uống chút rượu không?
Tần Dương cười nói:
- Được ạ.
Tần Hoa rót rượu, giơ ly rượu lên cười nói:
- Hình như trước ngày hôm nay, chúng ta vẫn chưa từng cùng nhau uống rượu?
Tần Dương cười hì hì nói:
- Đúng vậy, trước đây mẹ không cho con uống rượu. Cũng chính là sau khi lên đại hoc mẹ mới không quản con nữa.
Tần Hoa cười nói:
- Vậy con có lén uống không?
Tần Dương cười hehe nói:
- Con đi theo sư phụ, tất nhiên là có uống rượu, chỉ là không dám nói cho mẹ biết mà thôi.
Hai người đều bật cười, trong tiếng cười có chút chỉ đàn ông mới hiểu.
Tần Hoa uống một hớp rượu, hỏi:
- Mẹ con vẫn khỏe chứ?
Tần Dương cười cười:
- Vô cùng khỏe. Cũng như cha vậy, bận rộn công việc.
Biểu cảm trên mặt Tần Hoa trở nên có chút phức tạp:
- Vậy con có từng trách cha? Uhm, nói thật…
Gương mặt Tần Dương toát ra chút bất lực:
- Cha đối xử với con thực sự rất tốt, con không trách gì cả. Chỉ là phía mẹ, cha quả thực dành quá ít thời gian ở cạnh bà…
Tần Hoa ừ một tiếng, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm:
- Phải, mấy năm nay thời gian cha ở cạnh bà ấy quá ít, không làm hết trách nhiệm của một người chồng. Cha nghĩ bà ấy nhất định đã hoàn toàn nguội lạnh với cha rồi.
Tần Dương chần chờ một chút, nhẹ giọng nói:
- Cha, con cũng là đàn ông, con có thể hiểu tín niệm của cha đối với công việc. Nhưng con cũng cảm nhận được cha yêu mẹ, lẽ nào cha cứ chuẩn bị như vậy cả đời sao. Công việc quan trọng nhưng gia đình cũng quan trọng. Hơn nữa cũng không phải không để cha thực hiện giá trị của mình. Đổi một công việc có thể thường xuyên ở nhà, chắc hẳn việc này có thể làm được phải không?
Tần Hoa cười cười, trên mặt có chút bất lực:
- Công việc này đối với cha mà nói rất quan trọng. Hơn nữa ông chủ của cha rất tốt, cha không thể nói không làm là không làm được.
Tần Hoa thấy trên mặt con trai theo bản năng hiện ra nỗi thất vọng khi nghe mình nói, gương mặt ông càng thêm phần thêm áy náy. Ông cũng biết cách nói của mình rất khó để con trai hiểu.
- Có lẽ thêm hai năm nữa. Bây giờ tuổi cha đã cao, cứ bay đi bay lại như vậy cha cũng cảm thấy cơ thể có chút chịu không nổi rồi. Có lẽ đợi khi con tốt nghiệp đại học, cha đã về hưu nhàn rỗi, hằng ngày ở nhà nấu cơm trồng hoa. Lúc đó sẽ có đủ thời gian ở cùng con và mẹ. Có khi đợi con kết hôn sinh con còn có thể giúp con trông cháu…
Tần Dương cười khổ, rốt cuộc mình vẫn không thể thay đổi dự định ban đầu của cha.
- Cha, chẳng lẽ cha không lo mẹ sẽ đề nghị ly hôn sao?
Tần Hoa cười khổ nói:
- Dĩ nhiên là lo chứ. Haiz, chuyện này vài ba lời không nói rõ ràng được. Có lẽ chỉ có đủ thời gian ở cạnh nhau mới có thể từ từ giải quyết gút mắc trong lòng mẹ con.
Tần Dương bất lực gật đầu:
- Có lẽ là vậy, con cũng rất hi vọng, cuối tuần nghỉ lễ hay năm mới cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ vui vẻ.
Tần Hoa cười cười, chỉ là trong nụ cười có chút khổ sở, ông chủ động chuyển đề tài:
- Nói về con đi, một năm nay như thế nào, nghe nói sư phụ tìm cho con một cô bạn gái rồi?
Tần Dương nhất thời có chút lúng túng, có điều vẫn kể đại khái sự việc trong một năm qua. Đương nhiên những việc dính đến nguy hiểm, hẳn là Tần Dương bỏ qua không đề cập tới.
Tần Hoa nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong cười nói:
- Xem ra một năm nay của con đã trải qua không ít chuyện.
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, vốn dĩ nghĩ cuộc sống đại học bình dị nhưng không ngờ cũng có thể thú vị như vậy.
Tần Hoa đứng lên:
- Con ăn trước đi, cha đi vào nhà vệ sinh.
- Vâng!
Sau khi Tần Hoa rời đi, Tần Dương bưng ly rượu lên, ánh mắt tùy ý đánh giá chung quanh. Bỗng nhiên ánh mắt Tần Dương thoáng dừng lại.
Cách chỗ hai người ngồi chừng mười mét, ánh mắt một ông chú râu quai nón giao với ánh mắt của Tần Dương, sau đó ông chú râu quai nón rất tự nhiên chuyển ánh nhìn đi nơi khác.
Đôi mắt Tần Dương thoáng nheo lại hai phần, hắn tiếp tục đảo mắt, ra vẻ không để ý. Chẳng mấy chốc đã phát hiện có gì đó không đúng.
Ông chú râu quai nón kia, hai người đàn ông da trắng dựa ở cửa, ánh mắt bọn họ hình như đều vô tình hữu ý tập trung về phía Tần Dương.
Đây là tình huống gì?
Chẳng lẽ mình bị theo dõi?
Mình chẳng qua chỉ là vừa gặp Tri Chu, quay về là đến đây rồi, không tới mức nhanh như vậy bị người ta để mắt tới chứ?
Tần Dương suy ngẫm trong lòng. Lúc này, Tần Hoa bước ra khỏi quán, ông không quay lại chỗ Tần Dương mà tay cầm di động trực tiếp đi ra cửa.
Tần Dương thấy cảnh này, trong lòng có chút kỳ quái.
Cha đang làm gì vậy?
Vào lúc Tần Dương muốn đứng lên, điện thoại Tần Dương bỗng vang lên một tiếng, một tin nhắn gửi đến.
- Có chút việc gấp cần xử lý, cha đi trước đây. Chút nữa cha gọi điện cho con. Đã thanh toán hóa đơn rồi, con trực tiếp về lâu đài công tước đi. Trên đường cẩn thận một chút.
Đi rồi?
Tần Dương có chút dở khóc dở cười, việc gấp gì mà gấp như vậy. Thậm chí ngay cả chào tạm biệt cũng không nói với mình một tiếng, cứ vậy mà vội vã rời đi?
Ánh mắt Tần Dương quét qua cửa, phát hiện cha đã đi ra ngoài. Hai người đàn ông da trắng cùng ông chú râu quai nóng kia cũng không hẹn mà cùng đứng lên, đi về phía cửa lớn.
Con ngươi Tần Dương đột nhiên co rút lại, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
Lẽ nào ba người đàn ông nhìn mình chằm chằm kia không phải nhắm vào mình mà là nhắm vào cha?
Cha phát hiện bị người ta theo dõi, không muốn liên lụy mình nên mới trực tiếp xoay người bỏ đi sao?
Cha con đặc biệt dặn dò mình về thẳng lâu đài công tước, bảo mình cẩn thận một chút?
Lòng Tần Dương chùng xuống. Hắn đứng dậy, đồng thời nhanh chóng bước ra ngoài.