Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 522 - Chương 532: Ám Sát Trong Khách Sạn

Chương 532: Ám sát trong khách sạn
 

Sau khi sắp xếp lựu đạn cực từ cẩn thận, Tần Dương không trở lại sở nghiên cứu Hadrid nữa. Sù sao sau khi hỏa hoạn xảy ra, nhất định bọn họ sẽ điều tra nguyên nhân của sự cố.

Mặc dù nói sau khi trái lựu đạn kia nổ xong thì sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng Tần Dương cũng không dám bất cẩn, lỡ như đối phương phát hiện ra được một chút vết tích, vậy thì tất cả những người từng tiến vào tầng 26 đều sẽ bị nghi ngờ, mình cũng khó thoát khỏi diện tình nghi, nên Tần Dương nhất định phải hết sức giảm thiểu khả năng mình bị đưa vào diện tình nghi.

Tần Dương ngồi ở trong quầy rượu, nhìn về phía một người đàn ông đang ngồi tại quầy bar ngắm gái trong quán, hắn hơi híp mắt lại.

Người đàn ông này là Martin, là một vị chủ quản trực thuộc tổ nghiên cứu của Baer Enzyme trong sở nghiên cứu Hadrid. 31 tuổi, độc thân, thích rượu ngon, thích gái đẹp. Thích nhất sau khi tan ca đi vào trong quán rượu tán gái. Nhưng bởi vì quá xấu, nên thường hay bị từ chối, có điều gã lại chẳng hề nản lòng chút nào.

Ngồi đối diện Tần Dương là hai cô gái rất xinh đẹp, đây là hai gái gọi có tửu lượng rất tốt do Tần Dương bỏ tiền thuê tới.

Tần Dương gật đầu với hai cô gái:

- Đi thôi.

Hai cô gái mỉm cười, từ từ rời khỏi bàn, đi ra khỏi góc tối, sau đó đi xung quanh một vòng. Cuối cùng thì dừng lại bên cạnh Martin.

- Này, anh chàng đẹp trai, đi một mình sao?

Martin mở to mắt nhìn hai mỹ nữ dáng người nóng bỏng khêu gợi đứng trước mặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập, vội hỏi:

- Phải, hai vị mỹ nữ có hứng thú uống một ly không?

Hai cô gái nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ cười nói:

- Nếu đã uống, vậy sao lại chỉ uống một ly thôi, phải uống thật nhiều mới phải chứ. Anh có muốn mời bọn tôi không?

Martin nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nói rất hào sảng:

- Đó là vinh hạnh của tôi!

Hai cô gái ngồi xuống hai bên, nhiệt tình mời Martin uống rượu, trong lúc uống còn chủ động khiêu khích Martin. Martin càng ngày ngày khó cưỡng lại, nghĩ rằng hôm nay vận đào hoa đã tới với mình, uống mấy ly rượu mà hào sảng như thể uống nước vậy.

Tần Dương ngồi trong một góc tối, từ từ uống rượu, lẳng lặng chờ đợi.

Martin thích rượu, nhưng tửu lượng của hắn lại không quá tốt, hai cô gái không tốn quá nhiều sức cũng đã chuốc say hắn. Sau đó cả hai dẫn Martin lúc này đã say mèm đi vào trong một khách sạn cách đó không xa thuê phòng.

Vốn Martin đã uống say sẵn, giờ lại mây mữa thêm một trận, xong việc liền trực tiếp ngủ say như chết.

Tần Dương lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước cửa phòng khách sạn. Cánh cửa mở ra, hai cô gái xinh đẹp cười tủm tỉm nhìn Tần Dương.

Tần Dương lấy ra một xấp tiền mặt, đưa cho hai cô gái rồi hất tay với hai người họ, ra hiệu bọn họ mau rời đi.

Lúc này Tần Dương đội mũ lưỡi trai, đeo lên mặt nạ mặt sẹo. Hắn đi vào trong phòng, mở túi xách của Martin ra, tìm được giấy thông hành của Martin ở bên trong.

Tần Dương lấy ra một cái máy nhỏ, rồi chụp lại tờ giấy thông hành kia, lại lấy ra một dụng cụ có mặt phẳng. Hắn cầm lấy tay của Martin, cẩn thận từng li từng tí ấn cả hai bàn tay của Martin xuống, in hoàn chỉnh cả giấu vân tay lẫn lòng bàn tay của Martin.

Sau khi để giấy thông hành vào lại trong túi của Martin, xóa hết dấu vết, Tần Dương lặng lẽ rời khỏi phòng khách sạn.

Có lẽ sáng mai sau khi tỉnh lại, Martin chỉ cảm thấy tối hôm qua mình có vận đào hoa.

Hai cô gái xinh đẹp chủ động mời uống rượu, lại cùng hắn mây mưa môt đêm, cuối cùng còn không lấy một chút tiền nào cả, đây không phải là vận đào hoa thì là gì?

Tần Dương rời khỏi khách sạn, đi tới bên một chiếc xe đậu ở ven đường. Tri Chu ngồi ở ghế lái, yên tĩnh chờ đợi.

Tần Dương đưa cái túi của mình cho Tri Chu.

- Đã lấy được tin tức trên giấy thông hành và dấu vân tay, bao lâu thì làm xong.

- Nửa ngày.

Tần Dương ừ một tiếng:

- Làm xong thì báo tôi, mặt khác chuẩn bị kỹ càng những trang bị mà tôi đã nói lúc trước.

- Được!

Tri Chu lái xe rời đi, Tần Dương thì đi tiếp về phía trước một đoạn, sau đó gọi xe, đi tới căn phòng ẩn nấp của mình.

Ở trong phòng, Tần Dương thay quần áo, tháo mặt nạ xuống, đổi một cái mũ khác. Sau đó hắn lặng lẽ rời khỏi chỗ ẩn nấp, gọi một chiếc taxi đi tới một con đường có nhiều quán bar náo nhiệt. Rồi gọi một chiếc taxi khác đi về khách sạn Cathaya, giống như một vị khách trọ vừa mới ra ngoài uống rượu về

Tần Dương về tới cửa phòng, lấy thẻ từ ra. Thoáng nhìn một cái, đột nhiên hắn híp mắt lại.

Lúc hắn rời khỏi phòng, có kẹp một mảnh giấy nhỏ ở một chỗ rất khó phát hiện, một khi mở cửa, mảnh giấy vụn cực nhỏ kia sẽ rơi xuống đất, mà bây giờ, mảnh giấy nhỏ kia đã biến mất.

Từng có người vào phòng của Tần Dương!

Tần Dương cũng không cho rằng người đi vào là nhân viên dọn vệ sinh của khách sạn, bởi vì hắn không chọn loại phòng cần dọn dẹp thường xuyên. Hơn nữa cho dù có phải quét dọn hàng ngày, thì bây giờ cũng đã quá giờ dọn dẹp.

Ai?

Tần Dương giả bộ như không biết gì cả, rất tự nhiên mở cửa phòng ra. Hắn nhanh chóng đảo mắt quanh phòng, sau đó cũng không đóng cửa lại, cứ như vậy từ từ đi vào trong phòng.

Tần Dương dừng chân lại, bởi vì hắn nghiêng tai nghe được tiếng tim đập cực kỳ nhỏ.

Tần Dương liếc mắt về phía tủ quần áo, tiếng tim đập kia truyền ra từ đó. Hiển nhiên là có người nấp ở bên trong.

Bắp thịt toàn thân Tần Dương đều kéo căng, hắn đưa tay cầm cái bình nước nóng chạy bằng điện bên cạnh, lẳng lặng chờ đợi.

Đương nhiên, phương pháp ứng phó tốt nhất bây giờ là quay người ra ngoài rồi gọi nhân viên khách sạn. Nhưng hắn muốn tự mình giải quyết chuyện này, muốn biết rốt cục là người nào lẻn vào phòng mình.

Vì vậy một người cứ lẳng lặng đứng thẳng trong phòng, một người thì lẳng lặng ẩn nấp trong tủ quần áo. Hai người cứ giằng co như vậy trong im lặng.

Mấy giây sau, tủ quần áo vang lên một tiếng ầm, một người đàn ông đeo mặt nạ xông ra, giơ súng lên ngắm về phía Tần Dương.

Đồng tử của Tần Dương lập tức thu nhỏ lại, hắn nghiêng người. Cùng lúc đó, ném bình nước về phía đối phương.

"Vèo!"

Một thanh phi châm bay sát qua người Tần Dương, sau đó đâm vào hộc tủ sau lưng hắn.

Châm độc?

Châm gây tê?

Trong nháy mắt trong đầu Tần Dương lóe lên những ý nghĩ này, hắn cũng đã bật người lên như tia chớp, lộn một vòng, xoay người đổi hướng sang một bên khác.

Người đàn ông đeo mặt nạ cũng lăn mình một cái, chui khỏi khỏi tủ quần áo, né được bình nước Tần Dương ném tới. Gã giơ súng lên lần nữa.

Hai tay của Tần Dương cầm lấy cái chăn trên giường, kéo mạnh một phát, sau đó giơ hai tay lên. Chiếc chăn lập tức bay lên, tung ra trên không trung, giống như một tấm lưới lớn chụp về phía người đàn ông đeo mặt nạ.

"Vèo!"

Thanh phi châm thứ hai bay ra, lại bị cái chăn bay lên chặn lại. Mắt thấy cái chăn sắp đè ép xuống, ánh mắt gã thay đổi, lập tức nghiêng người chạy về phía bên cạnh cánh cửa, né tránh cái chăn. Gã lại ngẩng đầu thì phát hiện Tần Dương phía sau cái chăn đã biến mất.

Người đàn ông đeo mặt nạ biến sắc, không tiến mà lùi lại, trực tiếp chạy ra khỏi cửa.

Nét mặt Tần Dương lạnh lùng, thân pháp nhanh như cá bơi, vọt ra từ bên cạnh tủ, đuổi sát theo ra cửa.
Bình Luận (0)
Comment