Chương 534: Nhất định phải xác minh thái độ
Tần Dương dừng chân, một giây sau, chủ động bước lùi về phía sau. Hắn trực tiếp lùi tới cửa ra vào, một cái tay đỡ cánh cửa, tiến vào trạng thái lúc nào cũng sẵn sàng mở cửa phòng trốn ra bên ngoài.
Luận chiến đấu tay đôi, thực lực của Tần Dương không sánh bằng Tư Đồ Hương. Nếu như không phải nhờ vào nhẫn điện đeo trên tay, e rằng ban nãy Tần Dương cũng đã bị Tư Đồ Hương bắt lại.
Trước đó Tần Dương bị Tư Đồ Hương đánh lén, một đấm đánh trúng vai, suýt tí nữa thì xương bả vai đã bị đánh nát. Sức chiến đấu cũng vì vậy mà giảm xuống khá nhiều. Bây giờ lại có thêm một người đàn ông đeo mặt nạ không rõ lai lịch, đương nhiên Tần Dương không phải là đối thủ. Vậy nên hắn trực tiếp lựa chọn rút lui.
Ngoài cửa không xa chính là lối thoát hiểm, được nối thẳng với sảnh lớn. Bên ngoài sẽ có rất nhiều camera giám sát cùng với nhiều người. Dù lá gan của Tư Đồ Hương có lớn tới cỡ nào, cũng sẽ không dám ra tay ở chốn đông người như vậy.
Tư Đồ Hương vừa nhìn thấy động tác của Tần Dương là biết ngay hắn đang có dự định gì. Thở dài một hơi, cô biết rõ xem ra lần phục kích hôm nay lại thất bại nữa rồi.
Kế hoạch của Tư Đồ Hương chia làm hai bộ phận. Bộ phận thứ nhất do thuộc hạ của cô lẻn vào phòng đảm nhiệm, xem xem có thể dùng súng gây mê hạ Tần Dương được không. Nếu như không thành công, vậy thì tiến vào giai đoạn thứ hai, để thuộc hạ của cô dẫn Tần Dương ra, phục kích lần hai ở lối thoát hiểm không người. Nếu như hai người hợp tác thì chắc chắn sẽ hạ gục Tần Dương rất nhanh, sau đó đánh ngất xỉu hắn rồi mang rời khỏi khách sạn.
Nhưng dù Tần Dương bị phục kích bị thương, nhưng phản ứng của hắn vẫn cực kỳ nhanh. Vậy mà lại có thể chạy trốn xuống lầu dưới, hơn nữa còn dùng một món đồ kỳ lạ phản kích lại làm Tư Đồ Hương bị thương.
Tần Dương ra tay mấy lần đều không hề nhẹ tay, Tư Đồ Hương cũng bị thương nhẹ. Một đấm lên mặt kia không nhẹ chút nào, không chỉ môi bị đánh rách, gương mặt cũng bị sưng lên, đầu cũng ong ong...
- Thứ trên tay anh là cái gì vậy?
Tần Dương đề phòng nhìn chằm chằm hai người, giọng nói lại có phần nhẹ nhõm:
- Một món đồ chơi nhỏ không đáng giá, có thể phóng ra dòng điện cường độ cao mà thôi. Mùi vị thế nào?
Tư Đồ Hương hừ lạnh một tiếng:
- Xem ra anh chuẩn bị cũng đầy đủ nhỉ.
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Thực lực của cô cao cường như vậy, nếu như chiến đấu công bằng, tỷ lệ thắng của tôi quá thấp. Huống hồ cô cũng trốn ở trong bóng tối đánh lén tôi. Tôi không chuẩn bị một chút, chẳng lẽ chờ chết sao?
Tần Dương khẽ đảo mắt qua người đàn ông đeo mặt nạ, lạnh lùng nói:
- Người này, hẳn chính là tên lúc trước lẻn vào nhà tôi định đánh thuốc mê bắt tôi phải không?
Tư Đồ Hương đưa tay sờ mặt, tiện tay lau vết máu nơi khóe miệng:
- Ra tay ác quá đấy.
Tần Dương mỉm cười:
- Như nhau thôi. So với một cước đạp nát sàn nhà của cô, một đấm này cũa tôi thì tính là cái gì cơ chứ.
Tư Đồ Hương hừ lạnh một tiếng, không muốn đấu võ mồm với Tần Dương nữa:
- Chúng ta đi!
- Khoan đã!
Tần Dương lên tiếng gọi Tư Đồ Hương lại:
- Dù sao cũng tới rồi, không bằng nói chuyện một chút.
Tư Đồ Hương nhíu mày:
- Giữa tôi và anh thì có gì hay mà nói!
Tần Dương cười cười:
- Cô đã ra tay đối phó tôi hai lần rồi, đều là dùng thuốc mê. Hiển nhiên không phải là cô muốn giết tôi. Chi bằng chúng ta nói chuyện một chút. Tôi có một cách, có thể giúp chúng ta phân ra cao thấp, mà lại không gây tổn hại tới hòa khí!
Nhìn thấy Tư Đồ Hương nhíu mày, Tần Dương bất đắc dĩ bổ sung nói:
- Tôi đang nói nghiêm túc đấy, không phải có ý trêu cô đâu. Cũng tuyệt đối không phải là dạng chơi oẳn tù tì kéo búa bao...
Tư Đồ Hương nhìn chằm chằm về phía Tần Dương:
- Cách gì? Anh nói thử xem?
Tần Dương cười nói:
- Nói chuyện ở đây thì tôi hơi lo. Ai mà biết được hai người có bất thình lình tặng tôi một phát súng gây mê hay là một cái shuriken không. Thế này đi, trong sảnh lớn có khu vực chuyên dùng để nghỉ ngơi. Tôi mời cô uống trà, chúng ta từ từ trò chuyện?
Tư Đồ Hương suy nghĩ hai giây:
- OK!
Tần Dương cười nói:
- Tôi chờ cô ở dưới! !
Tần Dương nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của hai người kia, trực tiếp lách mình ra ngoài. Sau đó hắn đi qua lối thoát hiểm tới sảnh lớn, còn không quên phủi phủi bụi đất trên người, để bản thân mình trông đỡ chật vật hơn.
Tần Dương đi vào khu nghỉ ngơi, gọi một bình trà. Chưa tới hai phút đồng hồ sau, Tư Đồ Hương buộc tóc đuôi ngựa đã xuất hiện ở trước mặt Tần Dương.
- Mời ngồi. Tôi gọi trà rồi, cô muốn uống cái gì?
Tư Đồ Hương gọi một ly cà phê theo thói quen. Sau khi nhân viên rời đi, Tư Đồ Hương hỏi thẳng:
- Nói đi, anh có ý gì?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Trước lúc tôi đưa ra phương án, chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện xác nhận một chút được không. Chúng ta chỉ là đối thủ, chứ không phải kẻ thù sinh tử phải không, tôi muốn làm rõ một điểm này, được chứ?
Tư Đồ Hương ừ một tiếng:
- Được.
Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trước đó, lần đầu tiên tôi gặp cô, cũng đã từng hỏi cô một câu. Sư phụ cô kêu cô đối phó tôi, hẳn cũng không yêu cầu cô giết chết tôi đâu nhỉ. Tôi nghĩ hẳn là ông ta càng muốn cô đánh bại tôi, nhục nhã tôi, hoặc để cho tôi nhận thua phải không?
Tư Đồ Hương thản nhiên trả lời:
- Sư phụ tôi bảo tôi phải đánh bại anh, cũng không nói nhất định phải giết chết anh.
Tần Dương cười nói:
- Vậy thì được rồi, thứ chúng ta ganh đua là thắng bại. Chúng ta cược một ván được chứ?
- Đánh cược cái gì?
Tần Dương nói lại đề nghị Long Vương gợi ý cho mình lúc trước, cười nói:
- Thế nào? Người nào bắt được đối phương ba lần trước thì là người thắng, người thua nhất định phải thừa nhận là mình thua. Ừ, cách thừa nhận thất bại cụ thể mọi người cùng thương lượng?
Tư Đồ Hương nhíu mày:
- Anh sợ chết?
Tần Dương cười cười, vẻ mặt bình thản:
- Ai lại không sỡ chết cơ chứ. Chẳng qua nói tới nói lui, từ đầu tới cuối, tôi đều chưa từng ra tay với cô. Đó là vì tôi cho rằng chúng ta không có thù hận sống chết, không cần phải chém giết kẻ sống người chết. Nếu quả thật muốn giết chết cô, kỳ thật có rất nhiều cách, chưa chắc đã cần đánh chết. Bây giờ dù sao cũng là thời đại của khoa học kỹ thuật!
Tư Đồ Hương hơi híp mắt lại:
- Ví dụ như súng?
Tần Dương nhún nhún vai, cười nói:
- Đúng vậy, ví dụ như súng, ví dụ như lựu đạn, ví dụ như cổ, ví dụ như độc. Nói thật, muốn giết một người, thật sự rất dễ, không khó như người bình thường tưởng tượng. Cô đã từng trải qua một đoạn thời gian khổ luyện ở Nhật Bản, tôi nghĩ hẳn là cô cũng hiểu tôi đang nói gì. Hơn nữa tin là cô cũng biết nếu như nói tới việc âm thầm giết người, khả năng của tôi tuyệt đối không kém hơn cô.
Trong ánh mắt của Tư Đồ Hương lóe lên vẻ khó hiểu:
- Nếu đã như vậy, thì sao anh lại còn đưa ra ván cược này làm gì? Tại sao không nghĩ cách xử lý tôi luôn đi?
Tần Dương khẽ cười rồi nói:
- Nếu như cô thật sự là là kẻ địch sinh tử của tôi, nếu như cô thật sự muốn giết tôi, vậy thì tôi sẽ không nương tay. Nhưng mà cô không phải. Tôi cũng không phải là tên điên thích giết người, tại sao nhất định phải dùng phương pháp cực đoan như vậy để giải quyết vấn đề cơ chứ ? Tại sao không thể hòa bình một chút? Tôi đã có đủ phiền phức rồi, có thể giảm bao nhiêu thì cố giảm bấy nhiêu. Không phải có câu oan gia nên giải không nên kết (oán thù thì nên hóa giải chứ không nên gây thêm) sao?
Tư Đồ Hương trầm mặc. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao hôm nay Tần Dương lại thẳng thắn nói chuyện như vậy. Chính là vì muốn xác minh rõ thái độ của mình.
Rốt cục là tranh giành thắng thua, hay là liều mạng sống chết?
Sau khi xác nhận thái độ của mình, Tần Dương mới sẽ đưa ra phương thức đối phó phù hợp. Nếu như mình lựa chọn đấu thắng thua, vậy thì hắn ta sẽ dùng tâm thái đối thủ cạnh tranh thắng thua để đối phó với mình. Nhưng nếu như mình kiên trì muốn phân ra sống chết, chỉ sợ tiếp theo, hắn sẽ ngay lập tức không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào mà đưa mình vào chỗ chết. Hắn sẽ không tiếp tục bị động như lúc trước nữa, mà sẽ chọn chủ động ra tay. Tựa như cách hắn đối phó Lý Quân Hạo, đối phó Lý Nam Thiên...
Tên này đang bức bách mình phải đưa ra lựa chọn rõ ràng đây mà!