Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 535 - Chương 545: Eurostar

Chương 545: Eurostar
 

Eurostar, ga tàu cao tốc.

Tần Dương đi qua trạm kiểm soát, theo đoàn người đi lên tàu cao tốc, tìm được chỗ của mình rồi ngồi xuống.

Đương nhiên lúc này Tần Dương không dùng mặt thật, mà sử dụng một gương mặt lạ lẫm, khoảng chừng ba mươi tuổi, đeo một cặp mắt kính, trông khá hào hoa phong nhã.

Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, Tần Dương đeo tai nghe lên, yên lặng chờ đợi. Ở trong mắt người khác, hắn chỉ là một người hành khách đi đường do nhàm chán nên nghe nhạc, không hề làm cho người khác nghi ngờ.

- Vị trí của Erick ở toa số 1 ghế số 35.

Trong tai nghe của Tần Dương truyền tới giọng nói của Tần Hoa. Tần Dương không trả lời, chỉ là lặng yên nhắm mắt dưỡng sức, chờ tàu chạy.

Tần Hoa cũng là một đặc công của Long Tổ, và đương nhiên cũng không hành động một mình. Nên Tần Dương cũng không cảm thấy khó hiểu về việc Tần Hoa biết được hành tung của Erick. Nhưng cũng vì điều này, mà Tần Dương xác định được, tin tức mà cha có thể nắm bắt, chắc chắn có rất nhiều người cũng có thể lấy được.

Xem ra chuyến đi Eurostar này, nhất định là không yên bình rồi.

Sau khi các hành khách khác lục tục ngồi vào vị trí của mình, tàu cao tốc bắt đầu khởi động, đi hướng về phía thành phố Pa-ri ở Pháp.

Vị trí của Tần Dương là ở toa thứ 2, hắn lẳng lặng ngồi chờ.

Tiếng rít gào phát ra khi tàu cao tốc di chuyển chứng tỏ nó đang đi tới với tốc độ rất nhanh. Khi Tần Dương lại giơ tay lên xem đồng hồ thì thời gian cũng đã trôi qua nửa tiếng. Tần Dương đứng lên.

Tần Dương chậm rãi ung dung đi xuyên qua toa số 2, đi thẳng về phía toa số 1.

Thời điểm Tần Dương đi vào toa số 1, hắn vừa đảo mắt nhìn xung quanh, thì ngay lập tức đã tìm thấy Erick.

Erick đang yên vị tại chỗ của mình, trước mặt có đặt một cái máy vi tính, bên cạnh máy vi tính có để một ly cà phê. Hắn ta liên tục gõ phím, có vẻ như đang chat với người nào đó.

Erick ngồi bên cạnh mấy người đàn ông dáng người cao to. Mấy người này ngồi quây quanh Erick, bọn họ vẫn luôn cảnh giác quan sát xung quanh. Chỉ nhìn sơ qua thôi cũng biết mấy người này đều là vệ sĩ của Erick.

Vị trí của Erick rất an toàn. Vì những vệ sĩ của hắn đã bảo vệ tất cả mọi hướng xung quanh gã ta, nên bất kể là ai cũng không thể nào đột nhiên xuất hiện gây sự với gã được. Hơn nữa hắn đang ngồi ở toa phổ thông, nếu như có ai tới gây rắc rối với gã, nhất định sẽ khiến cho mọi người xung quanh tập trung nhìn vào. Nên chẳng ai có thể làm gì được gã cả.

Tần Dương khẽ đảo mắt qua ly cà phê của Erick, tay phải lấy ra một viên thuốc con nhộng. Hắn khẽ cầm trong tay, sau đó từ từ đi về phía trước.

Sau khi tới gần vị trí của Erick, dường như chân của Tần Dương bị một vị hành khách nào đó thò chân ra đụng phải. Tần Dương lập tức bị mất thăng bằng, thân thể lảo đảo vài vòng rồi té về phía cái bàn của Erick.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mấy người vệ sĩ của Erick cũng không kịp phản ứng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Dương nhào vào trên mặt bàn, suýt nữa thì đã đụng vào ly cà phê kia rồi, cà phê trong ly còn sóng sánh qua lại mấy lần.

Hai tên vệ sĩ ngồi hai bên lập tức đứng lên, kéo Tần Dương lại. Bọn họ nhìn Tần Dương bằng ánh mắt bất thiện.

- Làm gì vậy?

Tần Dương tỏ vẻ áy náy liên tục nói xin lỗi:

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Ban nãy tôi bị vấp ngã…

Tần Dương vừa nói, vừa quay đầu lại nhìn về phía sau. Mấy người vệ sĩ kia cũng nhìn theo tầm mắt của hắn. Đúng là phía đằng kia có một người du khách thò chân ra tận bên ngoài, trông có vẻ người này vấp té là vì va vào chân của người kia.

- Đi đứng phải biết nhìn đường chứ?

Tần Dương liên tục xin lỗi:

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Do tôi không để ý!

Thấy Tần Dương xin lỗi như vậy, nên mấy người vệ sĩ cũng chẳng thể làm gì được. Dù sao chính bọn hắn đều nhìn thấy, đúng là người khách kia duỗi chân khá dài, quả là khá dễ vấp té.

- Cẩn thận một chút đi!

Tay vệ sĩ thả Tần Dương ra, Tần Dương lại nói hai câu thật xin lỗi rồi mới rời đi.

Lúc đi ngang qua chỗ chuyển giao giữa hai khoang, Tần Dương thuận tay vứt cái bao con nhộng trống không kia vào thùng rác. Sau đó hắn đứng ở bên cạnh cửa sổ, lấy điện thoại ra, bắt đầu nghịch.

Toa số 1, Erick ngồi yên ở vị trí của mình, ngón tay lướt trên bàn phím nhanh như gió. Chuyện ngoài ý muốn ban nãy cũng không làm ảnh hưởng gì tới gã. Dù sao ở nơi có nhiều người như thế này thì xảy ra một hai chuyện ngoài ý muốn cũng là bình thường. Huống hồ gã mang theo nhiều vệ sĩ cao to lực lưỡng như vậy, cho dù không có vũ khí, nhưng ở nơi có nhiều người nhìn vào thế này, làm gì có ai dám làm gì gã chứ?

Erick gõ phím một hồi, thả lỏng hai tay ra, khẽ nở nụ cười thỏa mãn. Bởi vì gã vừa mới thỏa thuận được một giá tiền khá tốt. Chỉ cần xuống tàu, đến chỗ chỉ định là có thể hoàn thành giao dịch. Từ đó về sau chuyện này cũng không còn liên quan gì tới gã nữa, gã cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Dù sao cảm giác lúc nào cũng bị đặc công của nhiều nước canh chừng như vậy đúng là cực kỳ khó chịu.

Phần tài liệu đang nằm trong tay gã chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Đương nhiên, cũng bởi vì như thế, gã mới thỏa thuận được một cái giá khá tốt. Cái giá có thể khiến cho gã sống cuộc sống hưởng thụ cho tới già.

Loại tài liệu thế này, rơi vào trong tay một người bình thường thì cũng như không. Nhưng nếu như mà lọt vào trong tay của một nước lớn, thì hệ quả mà nó tạo ra thực sự là khó mà tưởng tượng.

Gã bưng ly cà phê trước mặt lên, thỏa mãn nhìn màn hình máy tính, gương mặt có vài nét tươi cười, lẳng lặng mân mê ly cà phê trong tay.

Không bao lâu, Erick uống hết cà phê. Gã đặt ly xuống, đồng thời gập màn hình máy tính lại rồi nở nụ cười bình thản mà thỏa mãn.

Sắp rời khỏi một nơi tràn ngập nhân tố không ổn định như Luân Đôn, chuẩn bị tới Pa-ri. Chỉ cần thuận lợi bán món đồ trong tay mình ra ngoài với giá cao, số tiền đó đủ để cho nửa đời sau của gã không cần lo miếng cơm manh áo…

Ước chừng khoảng 5 phút sau, biểu cảm trên mặt của Erick trở nên hơi kỳ lạ. Gã lấy tay sờ bụng rồi nhíu mày lại, dường như gặp phải chuyện gì rất khó nói.

"Ục ục!"

Bụng Erick bỗng vang lên từng tiếng “ùng ục”. Âm thanh khá to làm cho mấy vị vệ sĩ xung quanh đều quay đầu lại nhìn về phía bụng gã theo bản năng. Sau đó ánh mắt họ có hơi kỳ quái, sau đó nữa thì họ thì quay đầu đi, bày ra dáng vẻ chẳng liên quan gì tới mình cả.

Erick ngọ ngoạy tại chỗ mấy lần, dường như muốn cố gắng nhịn. Nhưng gã lại phát hiện không chỉ có bụng mình lộn tùng phèo, mà dường như ngay cả dạ dày cũng đang run rẩy nữa. Điều này làm gã cực kỳ buồn nôn.

Đương nhiên là gã không thể nào nôn ngay tại đây được. Gã che miệng, đứng lên, nhanh chóng chạy tới phòng vệ sinh của toa số 1. Mấy người vệ sĩ nhìn nhau một cái, sau đó có hai người đứng lên, đi theo sát sau lưng Erick, giữ vững công việc bảo vệ ông chủ.

Cách phòng vệ sinh của toa số 1 không xa, Tần Dương đang chơi điện thoại thì ngước mắt lên. Trông thấy Erick che miệng chạy tới, ánh mắt hắn chẳng có gì thay đổi, dường như chỉ tùy ý liếc nhìn thôi. Từ những ánh mắt chú ý của các hành khách, hắn nhận ra được một người.

Sau khi đảo mắt liếc nhìn, ánh mắt Tần Dương dừng lại trên mặt một người đàn ông đội mũ lưỡi trai. Hắn hơi híp mắt lại, tên này chẳng phải là kẻ xâm nhập mà hắn đã chạm trán lúc bắt cóc Norca sao?
Bình Luận (0)
Comment