Chương 548: Chủ động xuất kích
Tần Dương lộn một vòng giữa không trung, sau đó đập vào trên đỉnh tàu cao tốc, lực kéo cực mạnh làm Tần Dương suýt bị tuột tay.
Tần Dương siết chặt lấy dây thừng, dùng hết sức mình để có thể đứng vững trên nóc tàu cao tốc.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía trực thăng đang tới gần, giơ tay ra vẫy vẫy.
Thoáng chốc, chiếc trực thăng đã xuất hiện trên không nơi Tần Dương đứng, sau đó duy trì cùng vận tốc với con tàu, rồi giảm dần độ cao xuống. Cho đến khi thang dây xuất hiện ở phía trên đầu Tần Dương.
Tay phải Tần Dương kéo dây thừng, tay trái vươn ra, sau đó bắt lấy chiếc thang mà chiếc trực thăng đã thả ra. Tay phải buông dây thừng ra, sau đó cấp tốc bắt chéo hai tay, đồng thời co hai chân lên.
- Ok! Đi!
Chiếc trực thăng lập tức kéo hắn lên, con tàu cao tốc lao vút qua dưới chân Tần Dương. Chiếc trực thăng vẫn lơ lửng ở phía trên đỉnh tàu, chờ sau khi tàu cao tốc đi qua, lúc đó mới chuyển hướng, bay về nơi mà nó đã xuất hiện.
Vượt qua cánh rừng cây rậm rạp, sau đó bay một mạch mười mấy cây số. Ở phía bên dưới chiếc trực thăng là một sơn cốc bằng phẳng, chiếc trực thăng bay hướng về sơn cốc rồi hạ xuống, sau đó tiếp đất ở một mảnh đất trống.
Tần Dương nhảy xuống ngay trước khi chiếc trực thăng chuẩn bị tiếp đất, sau đó tháo dây đai trên người ra và đặt Erick xuống.
Tần Hoa vừa nhảy ra khỏi trực thăng, ánh mắt liền đảo một lượt trên cơ thể Tần Dương và lo lắng hỏi:
- Con không sao chứ?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Con không việc gì.
Tần Dương lấy chiếc máy tính mini loại cầm tay từ trong túi ra, tìm đầu đọc thẻ cắm trên máy, rồi lấy con chíp từ trong đó ra.
- Cái này, chắc là thứ đồ mà cha muốn tìm. Cha xem xem.
Tần Hoa ừ một tiếng, quay lên trực thăng lấy một cái túi xách xuống, rồi lấy chiếc laptop ra.
Cắm con chíp vào đầu đọc thẻ, Tần Hoa bắt đầu kiểm tra dữ liệu trong con chip, sau một lúc lâu sau gương mặt ông lộ ra vẻ vui mừng.
- Chính là nó, không sai. Có được cái này, đủ cho bọn họ trúng một vụ lớn rồi!
Tần Dương thở phào một hơi, ánh mắt liếc qua Erick vẫn còn nằm yên bất động trên đất, cười hỏi:
- Hắn thì tính sao bây giờ?
Tần Hoa cười cười nói:
- Trong đầu hắn chắc hẳn là có không ít thứ hữu ích, có khi chúng ta có thể làm một vụ mua bán với hắn. Có điều chuyện này không cần chúng ta phải lo, bên trên sẽ có người cử chuyên gia tới xử lý. Việc cha cần làm chính là tìm nơi an toàn giấu hắn lại, đợi người ở trên tới, rồi chuyển giao cho bọn họ. Đến đây thì nhiệm vụ của cha đã hoàn thành.
Ánh mắt Tần Dương nhìn cha mình đầy kỳ vọng:
- Nói như vậy là nhiệm vụ của cha sắp hoàn thành rồi. Vậy chẳng phải là cha có thể về hưu rồi sao?
Tần Hoa cười nói:
- Con cứ như chỉ muốn cha về hưu ngay và luôn ấy nhỉ.
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Đó là đương nhiên, con biết là cha yêu mẹ mà. Cha cống hiến cho quốc gia đã đủ nhiều rồi, bây giờ con chỉ hi vọng cha dành thêm chút thời gian ở bên mẹ. Bản thân cha cũng nên dành chút thời gian để hưởng cuộc sống thoải mái dễ chịu chứ. Người mà, không thể lúc nào cũng sống cho người khác được, cũng phải có lúc sống cho mình nữa.
Tần Hoa thoải mái gật đầu:
- Được, nếu đã quyết rồi thì sảng khoái chút vậy. Lần này cha về sẽ xin điều chuyển vị trí, làm công tác hậu cần, sau này sẽ không chạy khắp nơi nữa. Mỗi ngày sáng chín giờ chiều năm giờ, chỉ việc ăn rồi chờ chết thôi.
Tần Dương nghe thấy vậy thì rất yên tâm:
- Được, con chờ tin tốt lành của cha. Hi vọng đợi đến lúc con làm xong chuyện ở Anh quốc trở về, quan hệ của cha và mẹ đã tốt hơn rồi.
Tần Hoa cười nói:
- Con yên tâm đi. Trước đây là cha không có cách nào để giải thích, cũng không có thời gian ở cùng với mẹ con. Bây giờ cha có cả đống thời gian, còn có thừa kiên nhẫn nữa, cha sẽ cọ xát dần với mẹ con. Cho dù năm ba tháng mẹ con không màng tới cha, cha không tin một năm nửa năm bà ấy cũng không để ý đến cha. Trừ phi trong lòng bà ấy thực sự không có cha nữa.
Tất nhiên Tần Hoa cũng không tiện nói nhiều với Tần Dương về chuyện này. Dù sao bản thân ông là một người cha, không thể giải quyết tốt mối quan hệ vợ chồng của chính mình, cuối cùng còn phải cần tới con trai lo lắng thay cho mình, việc này thực sự cũng có chút khó coi.
- Bây giờ cha đem văn kiện này sao chép gửi đi trước đã, để bảo đảm an toàn tránh lỡ bất trắc!
Tần Hoa thao tác trên máy tính, Tần Dương ngồi trên một khối đá ở bên cạnh, quan sát cảnh vật chung quanh, lẳng lặng chờ đợi.
Ước chừng khoảng mười phút, Tần Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười.
- Giải quyết xong!
Tần Hoa lấy con chíp ra, cất kỹ trên người, sau đó kiểm tra một lượt chiếc máy tính bỏ túi mà Tần Dương lấy được rồi tiện tay ném đi, chiếc máy tính bỏ túi liền rơi vào lòng sông bên cạnh.
- Đi thôi!
Tần Dương đưa Erick quay lại chiếc trực thăng. Máy bay cất cánh lần thứ hai, bay về hướng Luân Đôn. Đến ngoại ô, lại chuyển thành đi ô tô, rồi lặng lẽ chạy vào thành phố.
Sau khi Tần Dương đưa Erick đến chỗ ẩn thân của cha mình xong, hắn cũng lẳng lặng rời đi. Dù sao hắn còn có thân phận của mình nữa, cũng không thể mất tích dài hạn được.
Trước khi Tần Dương rời khỏi chỗ của cha, hắn còn lấy đi mấy thứ đồ chơi nhỏ. Mặc dù nhiệm vụ xem như đã hoàn thành, nhưng chuyện hắn và Tư Đồ Hương chiến đấu, thì chỉ vừa mới bắt đầu. Những món đồ này đều có thể mang lại tác dụng rất lớn.
Thực lực của Tư Đồ Hương mạnh hơn Tần Dương. Nếu như đánh giáp lá cà, phần thắng của Tần Dương cũng không cao. Nhưng nếu là đánh du kích thì Tần Dương lại rất có tự tin. Dù rất có thể Tư Đồ Hương đã từng làm sát thủ ở Nhật, có kinh nghiệm phong phú, thì cũng không đáng ngại.
Trở lại chỗ ẩn thân, Tần Dương cởi bỏ mặt nạ ra, vứt bỏ bộ đồ trước đó hắn đã mặc. Người đàn ông hồi nãy xuất hiện ở trên tàu cao tốc, cũng coi như đã hoàn toàn biến mất. Cho dù sau này có người điều tra, cũng không điều tra ra được gì.
Tần Dương tắm rửa xong thay lại quần áo của mình. Đang chuẩn bị trở về khách sạn thì nhận được tin nhắn trả lời đến từ Trung tâm phục vụ của Long Tổ.
Sau khi bên phía Long Tổ nhận được yêu cầu của Tần Dương liền tiến hành giám sát Tư Đồ Hương, truy tìm theo điện thoại và tin tức hộ chiếu của cô ta. Chẳng mấy chốc đã xác định được chỗ ở của Tư Đồ Hương.
Cúp điện thoại, Tần Dương mở bản đồ ra tra xét mộtlượt, khóe miệng nhích lên lộ ra ý cười.
Chổ ở của Tư Đồ Hương cách khách sạn Ngân Sam cũng không xa, chỉ cách một con đường. Có lẽ cô ta cũng vì để thuận tiện giám sát hoặc là đối phó với hắn. Dù sao bản thân Tần Dương đến Anh quốc là để chữa bệnh và hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Tư Đồ Hương đến Luân Đôn chính là chỉ để đối phó với hắn mà thôi.
Tần Dương nghĩ nghĩ, dù sao bây giờ nhiệm vụ cũng hoàn thành, nhiệm vụ của cha cũng đã làm xong, Hàn Thanh Thanh cũng vẫn chưa tới. Chữa bệnh cũng chỉ ba đến năm ngày mới châm cứu một lần, cũng không có chỗ nào để đi chơi hay đi dạo, bản thân nhàn rỗi cũng chẳng làm gì. Không bằng thừa dịp này đọ sức với Tư Đồ Hương một phen. Trước đó toàn là Tư Đồ Hương ra tay đối phó với hắn trước, bản thân hắn cũng phải ta tay một chút mới được. Nếu không sẽ khiến cho người ta cảm thấy mình dễ bị bắt nạt mất.
Tần Dương rời khỏi chỗ ẩn thân, cũng không vội vã trở về khách sạn, mà đi thẳng đến một nơi gần chỗ khách sạn Tư Đồ Hương ở.
Tần Dương tìm lấy một cái mũ lưỡi trai, trên mặt đeo một cặp kính đen, dán một hàng ria mép. Coi như làm chút hóa trang đơn giản.
Tần Dương đi vào một nhà ăn đối diện khách sạn, chọn vị trí gần cửa sổ, ngồi ở đó, hắn có thể nhìn thấy rõ mỗi người đi ra từ khách sạn phía đối diện.
Lúc này bụng Tần Dương cũng đói kêu ọc ọc rồi. Hắn gọi cho mình vài món ăn, còn thêm một bình rượu, sau đó chậm rãi uống.
Bây giờ đã là giờ cơm, Tư Đồ Hương có đi ra ngoài ăn cơm hay không đây?
Chắc không đến mức trốn ở trong khách sạn gọi thức ăn sẵn chứ?