Chương 549: Nhìn thấy tôi, có vui không?
Tần Dương ngồi trong nhà ăn, nhàn nhã uống rượu. Cũng chẳng vội gì. Dù sao chỗ hắn ở cũng cách đó có một con phố, cứ coi như là ở đây dùng bữa tối, cho dù không gặp được Tư Đồ Hương cũng không sao.
Thời gian của Anh quốc chênh lệch 7 tiếng so với ở Hoa Hạ, nên bây giờ ở Hoa Hạ mới khoảng giữa trưa.
Tần Dương đang ăn cơm tối, thì Hàn Thanh Thanh đang ăn cơm trưa.
Tần Dương chụp tấm ảnh có rượu và một bàn đồ ăn ngon trên bàn ăn hắn rồi gửi cho Hàn Thanh Thanh:
- Nhìn này, một mình tôi một bàn tiệc lớn, có thấy ngưỡng mộ không?
Hàn Thanh Thanh nghi hoặc hỏi:
- Một mình cậu ăn nhiều như vậy, còn uống rượu nữa. Cậu có nhã hứng vậy sao?
Tần Dương cười tủm tỉm trả lời:
- Buổi chiều ra ngoài có chút việc, mệt quá, nên phải bồi bổ nhiều một chút. Với lại bây giờ tôi đang ở đây để theo dõi một người, cũng coi như vừa ăn cơm vừa chờ, nên mới uống chút rượu giết thời gian. À, đúng rồi! Cô nhìn bộ dạng tôi bây giờ trông thế nào, có đẹp trai không?
Tần Dương tự chụp một tấm ảnh bộ dạng lúc đó của hắn rồi gửi cho Hàn Thanh Thanh.
Hàn Thanh Thanh kinh ngạc hỏi:
- Cậu đang theo dõi ai mà hoá trang thành như thế, sợ bị người ta nhận ra sao?
Tần Dương cười nói:
- Tôi đang theo dõi một cô gái xinh đẹp. Cô ấy đuổi theo tôi từ trong nước đến tận đây, làm tôi đau cả đầu đây.
Hàn Thanh Thanh:
- Một cô gái xinh đẹp, còn đuổi theo cậu ra tận nước ngoài, có thể khiến cho cậu thành ra bộ dạng như vậy, vậy phải thích cậu đến mức nào đây?
Khóe miệng Tần Dương nhích lên:
- Tôi không có nói xạo đâu. Thực sự là một cô gái xinh đẹp, có điều sư phụ cô ấy và sự phụ tôi là đối thủ một mất một còn, cho nên bây giờ cô ấy là đối thủ của tôi. Chúng tôi còn lập ra một giao ước, nếu như người nào thua, người đó phải làm nô bộc cho đối phương 5 năm!
Hàn Thanh Thanh nghe mà giật cả mình:
- Hả, các người cược lớn như vậy sao. Nhưng sao nhìn dáng vẻ cậu tôi lại cảm thấy cậu trông nhẹ nhõm vậy? Chẳng lẽ cậu không lo lắng chút nào à? Lúc này rồi mà vẫn có tâm trạng nói chuyện phiếm với tôi thoải mái vầy nữa chứ?
Tần Dương cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt lướt qua khách sạn phía đối diện cách đó không xa, tiếp tục cúi đầu trả lời tin nhắn.
- Tôi tin tôi nhất định sẽ thắng. Đúng rồi, chuyện ở bên này tôi cũng đã xử lý tương đối ổn, cô có thể định thời gian khởi hành rồi. Tôi đặt vé máy bay cho cô.
Giọng Hàn Thanh Thanh có vẻ lo lắng:
- Không phải cậu đang đánh cược với người ta sao. Bây giờ tôi qua, liệu có gây thêm phiền phức gì cho cậu không?
Tần Dương cười nói:
- Chúng tôi đã nói rồi, trận đánh cược này chỉ nhắm vào đối phương thôi, không nhắm vào người khác. Cho nên cô không cần lo lắng. Có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cô cứ việc yên tâm ngồi xem là được rồi. Dù sao trận cược này cũng chỉ có thắng bại, không can hệ đến sống chết đâu.
Hàn Thanh Thanh do dự:
- Nhưng sao tôi luôn có cảm giác sẽ gây thêm phiền phức cho cậu vậy, hay là tôi không qua đó nữa?
Tần Dương khuyên bảo:
- Không sao. Connie cứ giục tôi gọi cô qua đây đó, còn nói gọi điện cho cô nữa...
Trong lòng Hàn Thanh Thanh đương nhiên vẫn hi vọng có thể đến Anh quốc du ngoạn một khoảng thời gian, nên không cự tuyệt nữa:
- Thật sự không có vấn đề gì sao? Bây giờ tôi lúc nào cũng có thể xuất phát cả.
Tần Dương cười nói:
- Được, vậy tôi đặt vé trước cho cô. Đợi cô tới nơi, tôi sẽ đi đón cô.
- Được!
Khóe mắt Tần Dương liếc qua mấy bóng người. Tần Dương quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Tư Đồ Hương một mình chậm rãi đi ra khỏi khách sạn. Cô nhìn xung quanh quan sát một vòng, thần sắc có vẻ đề phòng.
Tần Dương cúi thấp đầu xuống, chỉ dùng khóe mắt liếc qua quan sát Tư Đồ Hương. Dù sao cảm quan của tu hành gia đối với ánh mắt của kẻ khác vẫn là vô cùng nhạy.
Tư Đồ Hương nhìn thoáng qua hai bên, sau đó ánh mắt dừng lại vị trí nhà hàng mà Tần Dương đang ngồi. Rồi cô thản nhiên đi qua đường, bước vào nhà hàng.
Tần Dương vội vàng cúi thấp đầu xuống, trong lòng cảm thán.
Mình và Tư Đồ Hương thật đúng là không phải oan gia không chạm trán mà, không ngờ hắn chọn đại chỗ này ngồi thôi vậy mà đối phương cũng tới nhà hàng này để ăn cơm.
Mặc dù nhìn qua chung quanh thì nhà hàng này đúng là một nhà hàng tốt nhất, việc này làm tăng xác xuất cho tình huống này xảy ra hơn. Nhưng Tần Dương vẫn không cầm được lòng mà dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ. Nhất là khi nhân viên tạp vụ dẫn Tư Đồ Hương đi ngang qua chỗ Tần Dương, sau đó ngồi ở băng ghế sát ngay phía sau Tần Dương, cái cảm giác đó ở trong lòng Tần Dương lại càng mãnh liệt hơn.
Dù Tư Đồ Hương đi ngang qua người Tần Dương, nhưng do bộ dạng của Tần Dương lúc đó đang cúi đầu chơi điện thoại, nên Tư Đồ Hương căn bản không nhìn thấy gương mặt hắn. Cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũ lưỡi trai mà hắn đang đội, thấp thoáng có thể nhìn thấy được phía trên cằm còn có một nhúm ria mép. Việc này đương nhiên không làm Tư Đồ Hương nảy sinh bất cứ chút cảnh giác nào.
Tần Dương và Tư Đồ Hương ngồi cách nhau hai chiếc ghế, lưng tựa lưng. Cũng may phần lưng ghế cũng khá cao, chỉ cần hai người không đứng lên, thì sẽ không nhìn thấy đối phương.
Tư Đồ Hương thoáng chốc đã gọi xong đồ ăn. Cô gọi một phần bò bít tết cộng thêm một món đồ uống. Sau khi gọi đồ xong, Tư Đồ Hương ngồi ở chỗ của mình, lẳng lặng nhìn ra con phố bên ngoài cửa kính, trong ánh mắt có phần hơi ưu sầu và xa xăm.
Tần Dương ngồi một mình bên này cầm ly rượu, con mắt hơi nheo lại.
Nếu như Tư Đồ Hương biết hắn đang ngồi ở ngay phía sau lưng cô, thì sẽ có phản ứng thế nào đây?
Trên người hắn cũng vừa khéo có mang theo ít đồ chơi lấy từ chỗ cha hắn, biết đâu có thể phát huy chút tác dụng?
Rất nhanh, phần bò bít tết Tư Đồ Hương đã được mang lên. Tư Đồ Hương rất tao nhã cắt bò bít tết ra, thoải mái ăn rồi uống. Lúc ăn được hơn phân nửa, Tư Đồ Hương đứng lên, đi vào nhà vệ sinh.
Trong lòng Tần Dương không nhịn được cười thầm, đây đúng thật là trời cũng giúp hắn mà.
Đợi đến khi Tư Đồ Hương đi khuất, Tần Dương cũng đã đứng lên, trong bàn tay phải đã cầm sẵn một ống thuốc nước.
Tần Dương vẻ hời hợt đi qua bàn của Tư Đồ Hương, sau đó tay hắn nhẹ nhàng phất qua cái ly, lúc thu tay lại, ống thuốc nước trong tay Tần Dương cũng đã vơi đi phân nửa.
Tần Dương vốn không đổ hết chỗ thuốc nước đó. Cũng không phải hắn sợ bị Tư Đồ Hương phát hiện, mà ở đây là nơi công cộng. Nếu như hắn chuốc cho Tư Đồ Hương mê man bất tỉnh, vậy chỉ sợ sẽ dẫn tới chút phiền phức không đáng có. Người trong tiệm nếu nhìn thấy hắn dìu một Tư Đồ Hương bất tỉnh nhân sự đi ra ngoài, thì chắc chắn sẽ không dễ dàng để cho hắn đưa đi như vậy được. Nói không chừng vài phút sau cảnh sát sẽ xuất hiện ngay trước mặt hắn...
Liều lượng thuốc mà Tần Dương đổ vào, chắc đủ để có thể làm cho cơ thể Tư Đồ Hương bị tê liệt, không thể khống chế cơ thể của mình, nhưng ý chí của cô thì vẫn còn tỉnh táo, vậy là đủ rồi.
Sau khi Tần Dương lượn một vòng, nhanh chóng trở về chỗ của mình, hai phút sau, Tư Đồ Hương cũng quay vào.
Tư Đồ Hương tiếp tục một bên ăn bò bít tết, một bên uống hết chỗ đồ uống mà cô đã gọi.
Tác dụng của thuốc rất mạnh, mặc dù đã bị đồ uống của cô pha loãng, nhưng vẫn nhanh chóng có phản ứng.
Tư Đồ Hương là một người tu hành. Mặt khác, lúc từng ẩn thân ở Nhật, cô rất am hiểu đối với những dược liệu này, hơn nữa cũng không biết đã dùng bao nhiêu lần.
Mới uống xong đồ uống chưa đến hai phút, Tư Đồ Hương liền cảm thấy cơ thân thể có chút không bình thường. Mặc dù ý thức của cô còn tỉnh táo, nhưng cô lại biết rất rõ, bản thân đã trúng chiêu rồi!
Là ai?
Tư Đồ Hương dùng hết sức khống chế cơ thể mình, muốn đứng lên khỏi chỗ ngồi. Nhưng đúng vào lúc này, Tần Dương ngồi ở hàng ghế sau lưng cô liền đứng dậy, quay người lại đối mặt với Tư Đồ Hương, sau đó ấn vai cô xuống, khẽ cười nói:
- Nhìn thấy tôi, có bất ngờ không, có vui mừng không?