Chương 550: Tự nhiên chạy tới cửa
Vai của Tư Đồ Hương bị Tần Dương giữ chặt, lập tức trong mắt cô ánh lên cái nhìn tàn khốc. Nhưng ngay khi cô biết người đàn ông để râu đội mũ lưỡi trai này là Tần Dương thì cơ thể vốn đang căng thẳng của cô lại thoáng thả lòng đôi chút.
- Là... Cậu?
Cơ thể của Tư Đồ Hương đã bị ảnh hưởng bởi dược tính trong thuốc, bây giờ dù là nói chuyện cũng khó mà lưu loát được. Chỉ là hai chữ rất đơn giản nhưng dường như phải phun ra từ trong cổ họng vậy.
- Chính xác. Mà xem ra hai chúng ta đúng là có duyên. Tôi chỉ định tới đây ăn cơm tối, ai mà biết lại có thể gặp cô đâu cơ chứ…
Tần Dương đứng dậy, cười nói:
- Nếu như đã là người quen, vậy sao không ngồi chung một bàn nhỉ. Tôi nghĩ chắc cô không muốn để cho tôi vịn hay là cõng cô rời khỏi chỗ này đâu ha?
Tần Dương mang theo bình rượu của mình đi tới cái bàn kế bên, mỉm cười ngồi xuống đối diện với Tư Đồ Hương. Còn bảo nhân viên phục vụ chuyển đồ ăn của mình sang đây nữa.
Toàn bộ quá trình, Tư Đồ Hương đều nhìn Tần Dương con mắt tràn ngập sự căm tức, trong lòng còn có vài phần cảm giác nuối tiếc cùng với chán nản.
Tần Dương cầm một cái ly đặt ở trước mặt Tư Đồ Hương, sau đó cho cô rót nửa ly rượu.
Nhìn thấy Tư Đồ Hương nhìn chằm chằm mình như vậy, Tần Dương mỉm cười:
- Cô yên tâm, tôi không cho thứ gì vào trong rượu đâu.
Tư Đồ Hương khẽ đảo mắt ngang qua ly của mình. Nếu như hắn không cho bất kỳ thứ gì vào trong rượu, vậy thì nhất định là ly đồ uống của mình có vấn đề. Tức nhất là ban nãy Tần Dương đi ngang qua mình, vậy mà mình lại không nhận ra hắn. Chắc chắn là hắn thừa dịp mình vào trong nhà vệ sinh cho gì đó vào trong ly…
- Cậu... cho thêm thứ gì vậy?
Tần Dương giải thích:
- Không cần lo lắng. Chỉ là một loại thuốc khiến cho cơ thể bị tê liệt mà thôi, gần giống như thuốc mê vậy. Chẳng qua tôi cho vào liều lượng rất ít, nếu không bây giờ cô cũng đã ngất đi thậm chí hôn mê bất tỉnh rồi.
Tần Dương lấy ra viên thuốc con nhộng kia, cười nói:
- Ừm, tôi chỉ dùng một nửa viên thuốc này. Đây cũng là vì tố chất thân thể của cô rất tốt, chứ người bình thường thì chỉ cần nửa viên thôi cũng đủ để hôn mê rồi. Ừ, nếu như dùng cái này ở trong quán bar, đoán chừng ngày nào cũng có thể dẫn theo vài em xinh tươi về nhà…
Tư Đồ Hương nhìn nụ cười trên mặt Tần Dương, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thất bại, mình đúng là quá thiếu cảnh giác!
Nếu như mình có thể điều tra ra được khách sạn Cathaya nơi Tần Dương ở, vậy thì chắc chắn Tần Dương cũng sẽ có cách tìm ra mình.
Mặc dù Tư Đồ Hương và tên thuộc hạ kia của cô đã thuê hai gian phòng ở hai tầng khác nhau, rồi trao đổi phòng với nhau. Đây cũng xem như là một biện pháp phòng ngự nhất định, phòng ngừa Tần Dương đột kích hoặc là có hành động gì khác. Nhưng cô lại không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như thế này.
Tần Dương nói hắn vô tình tới nơi này ăn cơm. Đối với mấy lời này Tư Đồ Hương hoàn toàn không tin. Nhất định là hắn đã giám sát cô ở đây từ trước, hoặc có lẽ đã lên kế hoạch hành động rồi. Nhưng mà người ta còn chưa có làm gì, vậy mà bản thân mình lại tự dâng tới cửa …
Chọn đại một nhà hàng để dùng cơm, thậm chí còn trực tiếp ngồi xuống phía sau Tần Dương, hai người ngồi tựa lưng vào nhau. Nhất định ban nãy trong lòng Tần Dương cười như nở hoa.
Đi nát giày sắt mà chẳng được, khi được thì lại chẳng tốn chút công sức nào...
Nghĩ tới đây, Tư Đồ Hương càng ngày càng cảm thấy gương mặt cười của Tần Dương thật sự cực kỳ đáng ghé. Bởi vì cô nhìn kiểu gì cũng sẽ cảm thấy đó là nụ cười của kẻ chiến thắng, là nụ cười chế giễu kẻ thất bại.
Tần Dương bưng ly rượu lên, nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn gương mặt khó chịu của Tư Đồ Hương phía đối diện.
- Vận may của tôi không tệ, đúng không?
Tư Đồ Hương trả lời như nghiến răng nghiến lợi:
- Đúng!
Tần Dương làm như không thấy vẻ mặt khó chịu của Tư Đồ Hương, nhàn nhã gắp thức ăn lên:
- Khi trước tôi từng nói rồi. Muốn đối phó một người, thậm chí giết chết một người, thật ra là một chuyện rất dễ. Tình huống bây giờ đã chứng minh lời tôi nói là chính xác, phải không?
Tư Đồ Hương cắn chặt răng, nhưng kỳ lạ là cô không phản bác.
Đúng. Nếu như trận đấu giữa cô và Tần Dương không phải là tranh giành thắng thua mà là chiến đấu sống chết, vậy thì lượng thuốc mà Tần Dương cho vào trong ly nhất định sẽ không nhẹ như vậy. Hoặc là hắn sẽ không cho loại thuốc chỉ làm cơ thể bị tê liệt thôi, mà sẽ sử dụng loại gây chết người.
Tần Dương có thể ra tay giết chết cha con nhà họ Lý, chuyện này đã nói rõ hắn không phải là một người nhân từ nương tay. Hoặc có lẽ lòng trắc ẩn của hắn chỉ dành cho những người không gây nguy hiểm tới tính mạng của hắn. Còn đối với kẻ thù sinh tử, Tần Dương nhất định sẽ ra tay ác hơn bất kỳ ai!
Thắng làm vua thua làm giặc. Lúc này, mặc kệ là nói lời tức giận hay không cam lòng gì đó, đều chỉ là trang hoàng cho thắng lợi này của Tần Dương.
Tần Dương cũng không ra vẻ hung hăng bắt Tư Đồ Hương nhất định phải trả lời. Hắn chỉ khẽ cười. Sau đó Tần Dương không nhìn nữa, cầm đũa lên.
Sau khi ăn mấy miếng, Tần Dương hỏi một câu tưởng như rất túy ý:
- Hôm nay có được tính là tôi thắng một lần không?
Tư Đồ Hương cắn chặt răng, không nói lời nào nhìn chằm chằm vào Tần Dương.
Tần Dương cười cười, cũng không lo lắng:
- Ừ, nếu như cô cảm thấy không được, vậy cũng không sao. Xem như là màn chào hỏi tôi dành cho cô đi. Nói thật, tôi tới chỗ này ăn cơm, đương nhiên cũng có ý muốn thử xem có thể nhìn thấy cô không. Nhưng đúng thật là tôi chưa từng nghĩ trên đời lại có sự trùng hợp như vậy…
Tần Dương không đánh giá thêm nữa, chỉ cười nói:
- Theo như tố chất thân thể của cô, hiệu quả của thuốc có thể duy trì khoảng một giờ. Chắc cũng vừa đủ để cho chúng ta, a nhầm rồi, là tôi, bây giờ cô không ăn cơm được, đủ để tôi ăn xong bữa cơm này. Đây xem như là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau trong bầu không khí ôn hòa nhỉ, cũng không dễ nha.
Tư Đồ Hương cười lạnh:
- Ôn hòa?
Tần Dương nhún vai, cười tủm tỉm rồi nói:
- Chẳng lẽ không phải sao? Từ đầu tới cuối chúng ta đã gặp nhau ba lần. Lần thứ nhất thì đánh một trận ở văn phòng của cô, còn bể cả cửa nữa. Lần thứ hai thì ở trong khách sạn, đánh tới mức vai tôi suýt bị nát luôn. Được rồi, lần thứ ba gặp nhau ký hiệp ước thì không đánh nhau, nhưng bầu không khí sao có thể ôn hòa như bây giờ chứ.
Ôn hòa?
Cậu cảm thấy ôn hòa, là vì hôm nay cậu là người thắng. Nếu như cậu là kẻ thất bại, e rằng trong lòng cậu cũng không cảm thấy ôn hòa như vậy đâu!
Tư Đồ Hương yên lặng mắng một tiếng trong lòng, sau đó quyết định không thèm để ý tới Tần Dương nữa. Tên này nói chuyện kiểu gì nghe ra cũng đều muốn ăn đòn hết, hắn cười trông cũng rất đáng ghét. Nhìn qua có vẻ rất ôn hoà, ôn hòa, nhưng kiểu gì thì Tư Đồ Hương cũng cảm thấy dường như hắn đang đắc ý.
- Năm nay cô mới 25 tuổi, nhưng thực lực cũng đã mạnh mẽ như vậy rồi. Chắc hẳn cũng ăn không ít khổ nha. Chỉ riêng phương diện này, tôi cũng rất khâm phục cô. Cũng không biết tới lúc tôi bằng tuổi cô thì có thể đạt tới thực lực như vậy hay không?
- Ngày trước cô đi Nhật là để gia nhập tổ chức Ám Ảnh phải không. Tôi nhớ cái tổ chức này hình như rất rắc rối, một khi gia nhập vào thì không thể rời khỏi. Vậy bây giờ cô có còn là thành viên của Ám Ảnh không, hay là cô lén chuồn mất rồi? Nghe nói Ám Ảnh trừng phạt thành viên bỏ trốn rất nghiêm đấy.
- Cô học thuật ám sát trong nhẫn thuật là là vì muốn đối phó với Itou Koshirou nhỉ. Cô học như thế nào vậy, khi nào có dịp thì cho tôi chiêm ngưỡng nhẫn thuật của cô đi. Tôi nghe sư phụ nói, nhẫn thuật cũng có chỗ rất độc đáo. Nhưng tôi lại chưa từng có dịp chạm trán với ninja của Nhật Bản bao giờ đây.
Tư Đồ Hương không nói lời nào, còn Tần Dương thì lại câu được câu không chủ động nói chuyện với Tư Đồ Hương, thời gian cứ như vậy từng chút một trôi qua.
Sau khi Tần Dương uống xong một ngụm rượu cuối cùng, hắn giơ tay lên xem đồng hồ rồi cười nói:
- Đã hết một tiếng, chắc là cô cử động được rồi nhỉ?