Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 541 - Chương 551: Thắng Lợi Đầu Tiên

Chương 551: Thắng lợi đầu tiên
 

Tư Đồ Hương khởi động tay mình. Quả nhiên đúng như Tần Dương nói, tay của cô đã có thể cử động được. Cô xoay tới xoay lui, cảm giác không điều khiển được cơ thể đã biến mất không ít.

Hiệu quả thuốc đang giảm đi.

Tần Dương thấy dáng vẻ này của Tư Đồ Hương, vừa cười vừa xoa tay:

- Nếu cô đã không sao rồi, vậy tôi đi trước đây. Tôi rất xin lỗi vì quấy rầy cô dùng cơm, nên bữa này tôi mời.

Tần Dương vẫy tay gọi bồi bàn để thanh toán, sau đó cười nói:

- Đừng khinh thường nhé. Tôi đã nói rồi, tôi không dễ đối phó vậy đâu.

Tư Đồ Hương hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Tần Dương nói:

- Đưa đây!

Sắc mặt Tần Dương sửng sốt:

- Đưa đây? Cái gì?

Ánh mắt Tư Đồ Hương lạnh lùng:

- Hợp đồng! Lần này là tôi sơ suất, xem như tôi thua, tôi ký tên!

Tần Dương sờ lỗ mũi, mỉm cười lấy hợp đồng từ trong túi ra, đặt trước mặt Tư Đồ Hương:

- Nếu cô muốn xem đây là một lần vậy thì tôi không cản!

Tuy Tần Dương tự tin nhưng cũng không dám khinh thường Tư Đồ Hương. Lần này hoàn toàn là do cô khinh suất, nên mới bị mình chiếm tiện nghi, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như này nữa.

Bồi bàn bước đến, Tần Dương móc bóp ra trả tiền. Tư Đồ Hương hỏi mượn một cây viết, ký tên mình lên chỗ trống bên phải phía dưới hợp đồng, điền ngày tháng vào.

Tư Đồ Hương lại lấy bản hợp đồng của mình ra, đặt trước mặt Tần Dương, nhìn hắn với vẻ mặt lạnh lùng.

Tần Dương cười haha một tiếng, nhận lấy bút, nhanh chóng dứt khoát ký tên vào cột người chiến thắng đầu tiên, sau đó viết ngày tháng vào.

Hai bên cùng ký, mỗi người chia ra ký ở vị trí người chiến thắng và người thất bại. Bản hợp đồng của mỗi người cũng giống vậy, không xảy ra hiện tượng cãi vả, vì đều có chữ ký riêng của mình.

Tần Dương bỏ bản hợp đồng của mình vào một cái túi nhựa nhỏ kín, sau đó cất vào trong balo, mỉm cười nói:

- Cơm nước no nê rồi, nên quay về ngủ thôi. Ngủ ngon.

Tư Đồ Hương hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm theo Tần Dương. Ánh mắt như đao, hơn nữa tựa như vừa ra quyết định gì đó.

Tần Dương chỉnh sửa quần áo, bước khỏi chỗ ngồi, nhẹ giọng nói:

- Tuy có câu trả thù phải trả thù ngay, nhưng hôm nay tôi rất mệt, lại uống một ít rượu, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc cho đã. Nửa đêm canh ba, cô hay người của cô đừng đến làm phiền tôi đấy, để tôi ngủ một giấc thoải mái, thế nào?

Tư Đồ Hương lạnh lùng nói:

- Tôi không dám bảo đảm!

Tần Dương có chút bất lực lắc đầu nói:

- Được thôi, tùy cô. Nếu cô đến chắn chắn sẽ có niềm vui bất ngờ.

Tư Đồ Hương nhíu mày:

- Niềm vui bất ngờ?

Tần Dương cười hehe không nói gì thêm, xoay người đi thẳng khỏi nhà bếp.

Sau khi Tần Dương rời khỏi nhà bếp, móc di động ra gọi cho tên mập Mickey:

- Hi, Mickey, đang quẩy ở đâu đó?

Mickey nhận được điện thoại của Tần Dương dĩ nhiên rất ngạc nhiên mừng rỡ:

- Haiz, Tần, đừng nói nữa, đang ở công ty tăng ca đây. Hai ngày trước công ty bị cháy, bây giờ đang điều tra nguyên nhân phát hỏa.

Tần Dương giả vờ kinh ngạc hỏi:

- Sở nghiên cứu các cậu bốc cháy sao? Tổn thất thế nào, không đáng ngại chứ?

Mickey thở dài nói:

- Chính là cháy phòng chứa đồ ở tầng của tôi, ngọn lửa nhanh chóng được khống chế, tổn thất không lớn. Nhưng sau này tự điều tra phát hiện số liệu kết quả nghiên cứu của phòng thí nghiệm Baer Enzyme bị người ta lấy mất. Thời gian bị mất chính là lúc phát hỏa.

Tần Dương nghe Mickey nói vậy, tim hơi co lại:

- Kết quả thí nghiệm bị người ta ăn cắp á, tổn thất nghiêm trọng không?

Giọng Micket bất lực nói:

- Hạng mục nghiên cứu Baer Enzyme vốn là thành quả nghiên cứu độc nhất vô nhị của công ty chúng tôi. Bây giờ bị người ta lấy cắp, tổn thất dĩ nhiên rất nặng nề. Nếu chỉ là hỏa hoạn đơn giản thì chút tổn thất này có là gì

Tần Dương rất tự nhiên thuận miệng hỏi:

- Vậy điều tra ra kết quả chưa?

Mickey cười khổ nói:

- Làm gì dễ như vậy. Tuy tra được đối phương chắc hẳn lấy cấp thẻ thông hành của nhân viên nội bộ công ty chúng tôi và thừa lúc hỏa hoạn hỗn loạn ăn cắp tài liệu, nhưng căn bản không thể tra được nữa. Bây giờ lão già trong nhà đang nổi trận lôi đình chỉnh đốn toàn bộ công ty.

Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, không dám hỏi quá chi tiết, sợ gây ra phiền phức không cần thiết. Hắn tỏ đồng tình nói:

- Vậy thì thật là thảm, nếu cậu đang bận thì thôi vậy. Vốn định tìm cậu uống rượu sẵn tiện nhờ cậu giúp một chuyện…

Mickey thở dài nói:

- Uống rượu tạm thời không có thời gian. Có điều cậu gặp phải phiền phức gì, nói ra nghe thử, xem tôi có thể giúp cậu giải quyết không.

Tần Dương cười nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ, không phải tôi đang ở khách sạn Cathaya sao, ở nước tôi có một người bạn đến London tìm tôi, là con gái. Cô ấy biết số phòng của tôi, tôi không muốn gặp mặt cô ấy. Nhưng tôi không tiện đổi chỗ, nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi đặt một phòng khác ở khách sạn Cathaya. Tốt nhất là có thể ở gần một cạnh phòng tôi. Uhm, tiền phòng tôi tự trả…

Mickey vừa nghe thấy, trong giọng nói nhất thời tăng thêm vài phần thô bỉ:

- Hehe, con gái? Cậu làm bụng người ta to ra, người ta đuổi theo đòi cậu cưới phải không?

Tần Dương nhất thời xấu hổ, sức tưởng tượng của tên Mickey này thật phong phú.

- Không phải. Haiz, trưởng bối của cô ấy và trưởng bối của tôi có mâu thuẫn rất lớn. Cô ấy cũng không vừa mắt tôi, luôn gây sự với tôi. Có điều cô ấy là phụ nữ mà, một người đàn ông như tôi không thể so đo với cô ấy đúng chứ?

Mickey cười hehe, hiển nhiên không tin tưởng lời giải thích của Tần Dương:

- Nếu đã đuổi đến London rồi, cậu dứt khoát cưa đổ đi. Phụ nữ mà, cho dù quan hệ không tốt đến mức nào, chỉ cần lên giường với cậu, thì oán hận lớn đến đâu cũng xem như không phải oán hận nữa. Cậu nói có đúng không. Nếu một lần không được, vậy hai lần, ba lần. Đêm xuống rồi, cô ấy sẽ ngoan ngoãn với cậu thôi.

Tần Dương cười haha nói:

- Bớt nói chuyện vớ vẩn đi, vậy có giúp không?

- Giúp, việc này đương nhiên phải giúp. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Số phòng cậu bao nhiêu…Cậu đợi chút.

Sau khi mickey nghe số phòng xong thì cúp máy, khoảng năm phút sau lại gọi đến, cười nói:

- Được rồi, tôi đã đặt phòng cho cậu. Cậu trực tiếp đến quầy tiếp tân nói tên tôi là được.

Tần Dương cười nói:

- Được, cảm ơn nhé, đợi cậu làm xong tôi mời cậu uống rượu. Nếu đến lúc đó tôi vẫn chưa về nước.

Mickey tò mò hỏi:

- Khi nào cậu về nước?

Tần Dương cười nói:

- Còn lâu lắm. Tôi chữa bệnh cho phu nhân công tước Kenrat xong còn phải đến giữa tháng tám.

Mickey sáng khoái cười nói:

- Vẫn còn sớm mà, đợi tôi làm xong, tôi gọi điện cho cậu. Chúng ta đi uống rượu, không say không về!

- Được, đã hứa là làm!

Tần Dương cúp máy, nụ cười trên mặt biến mất.

Hắn gọi điện thoại cho Mickey dĩ nhiên không đơn thuần là tìm một người giúp hắn đặt phòng. Mà là hắn thuận thế tìm cớ nghe nghóng tình hình điều tra ở sở nghiên cứu, đồng thời cũng tạo ra một chút cảm giác tồn tại. Nếu không trước khi xảy ra chuyện mình vẫn luôn liên hệ mật thiết với Mickey, sau khi có chuyện liền không thấy bóng dáng nữa, đây chẳng phải khiến người ta nghi ngờ sao?
Bình Luận (0)
Comment