Chương 552: Đội thám hiểm?
Căn phòng mà Mickey hỗ trợ thuê ở ngay kế bên phòng Tần Dương.
Trước khi Tần Dương trở về phòng của mình, hắn đã để một món đồ ở chỗ ẩn nấp. Sau đó thì tới gian phòng sát vách, tắm rửa cho thật đã rồi gọi hai cuộc điện thoại, tiếp theo là đi ngủ thật sớm.
Tần Dương đã thắng trước một ván, nên chắc chắn Tư Đồ Hương sẽ không ngồi im mà không làm gì. Nhất định cô ta sẽ phát động tấn công mãnh liệt nhằm vào hắn, hơn nữa hẳn là sau này cô ta sẽ cẩn thận hơn trước.
Có lẽ, từ sau tối ngày hôm qua, một lần thất bại này sẽ làm cho Tư Đồ Hương hoàn toàn tiến vào trạng thái sát thủ, cho tới khi cô ta giành được thắng lợi cuối cùng mới thôi. Không cần phải nghĩ nhiều, Tư Đồ Hương như vậy sẽ càng khó đối phó hơn.
Ngày hôm sau, Tần Dương lười biếng không muốn dậy. Đánh răng rửa mặt xong, Tần Dương ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra gọi cho Tư Đồ Hương.
- Thuê bao hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau...
Tần Dương để điện thoại xuống, khẽ nở nụ cười.
Xem ra suy đoán của mình đúng là không sai. Nếu như ngay cả điện thoại mà Tư Đồ Hương cũng không cần, vậy chắc hẳn cô ta cũng đã trả phòng ở khách sạn kia rồi. Cho dù không trả phòng, thì chắc chắn cô ta cũng sẽ không ở lại khách sạn đó nữa.
Vậy thì bây giờ cô ta đang ở đâu?
Tần Dương đứng dậy, đi tới bên ô cửa sổ, nhẹ nhàng nâng cánh cửa lên, đảo mắt đánh giá xung quanh.
Mặc kệ hiện giờ cô ta đang ẩn nấp ở đâu. Nhưng có thể chắc chắn được một chuyện, đó là cô ta cần phải theo dõi mình. Nếu như không thể theo dõi được mình, vậy thì cho dù cô ta có ẩn nấp kỹ tới cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ có thể đảm bảo bản thân không bị mình phát hiện ra tung tích mà thôi.
Có lẽ bây giờ cô ta đang ở một nơi nào đó có thể dễ dàng quan sát chỗ này, hay là cô ta đang ở trong một chiếc xe đậu ven đường nào đó nhỉ?
Cô ta hẳn sẽ hóa thân thành một bóng ma rồi không dời mắt khỏi mình, sau đó sẽ ra tay ngay khi thời cơ tới?
Giờ này Tần Dương cũng rảnh rỗi không có việc gì. Hắn đón xe taxi, đi hai vòng quanh Luân Đôn, sau đó dừng lại ở một khu thương mại phồn hoa. Sau khi đi quyên qua một cửa hàng, thì Tần Dương lại bắt xe đi tới một chỗ khác.
Hắn gọi một cuộc điện thoại cho Connie mời cô ăn cơm trưa/ Dù sao ăn cơm trưa một mình cũng rất chán nên Connie vui vẻ đồng ý.
Giữa trưa, Tần Dương gặp cô ở trong một nhà hàng có không gian khá yên tĩnh.
Connie mỉm cười ngồi xuống đối diện với Tần Dương, khẽ đánh giá Tần Dương:
- Hôm nay sao tự dung lại rảnh vậy, còn có thời gian mời tôi ăn cơm nữa?
Tần Dương cười nói:
- Vì chuyện của tôi cũng gần xong rồi, nên bây giờ khá rảnh. Thế mới có thời gian quấy rầy cô chứ.
Hai mắt Connie sáng lên:
- Chuyện của cậu xong rồi?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Cũng gần xong rồi, bây giờ tôi cũng không còn việc gì. Hôm qua tôi còn gọi điện cho Hàn Thanh Thanh, đã đặt vé máy bay cho cô ấy rồi. Ngày mai cô ấy sẽ bay sang đây.
Connie cười nói:
- Mấy chuyện như vậy cậu phải để cho tôi xử lý chứ. Dù gì thì tôi cũng là chủ nhà mà.
Tần Dương cười tủm tỉm nói:
- Chuyện nhỏ thôi mà, đừng bận tâm.
Sauk hi hai người gọi món xong, Connie hỏi:
- Cuối cùng cũng đã giải quyết xong hết mọi chuyện. Vậy giờ cậu đang ở đâu vậy?
Tần Dương cười nói:
- Giờ đang thuê phòng ở khách sạn Cathaya. Dù sao thì dì của cậu cũng không có việc gì, mà ở mãi bên đó thì cũng gò bó. Ở trong khách sạn thì thích ngủ muộn ngủ nướng thế nào cũng được, cũng tự do hơn.
Connie trợn mắt nhìn Tần Dương. Cô cũng biết tính tình của Tần Dương, coi bộ trước đây hắn chuyển ra ngoài cũng có phần là vì chuyện này, nên cô cũng không khuyên Tần Dương trở về khu dinh thự nữa.
- Thôi được, cậu cảm thấy dễ chịu là được.
Tần Dương cầm ly rượu lên, cụng với Connie một cái:
- Còn cậu thì sao, mấy ngày nay làm cái gì? Vẫn phải đi đủ kiểu vũ hội như cũ sao?
Connie cầm ly rượu lên, nụ cười hàm chứa nét quyến rũ:
- Ở trong lòng cậu, tôi chỉ là một cô công chúa suốt ngày chỉ biết đi tham dự những vũ hội nhàm chán như vậy thôi sao?
Tần Dương cười nói:
- Nhưng sự thật là tôi chẳng thể nghĩ ra được cậu sẽ làm chuyện gì khác. Hơn nữa, những quý tộc Ingles như cậu, ngoại trừ những công việc tất yếu ra, thì chẳng phải cuộc sống đều như vậy sao?
Connie không them tranh luận với Tần Dương nữa, mím môi cười nói:
- Vậy thì đành phải nói là cậu đã đoán sai rồi, mấy ngày nay tôi bận tối mắt tối mũi đây này. Tôi đang phải tổ chức một đội ngũ thám hiểm.
Tần Dương ngẩn người:
- Đội thám hiểm? Cậu cảm thấy mấy hoạt động xã hội của giới thượng lưu như vũ hội nhàm chán quá, nên định chơi lớn, tổ chức hoạt động mạo hiểm tìm cảm giác kích thích à?
- Đương nhiên là không.
Connie tức giận trừng mắt nhìn Tần Dương một cái. Cũng chỉ có tên này là dám nói chuyện với mình như vậy, nghĩ cái gì nói cái đó. Người khác ai mà không nho nhã lễ độ cơ chứ?
Nhưng mà cũng vì chuyện này, mà càng ngày Connie càng cảm thấy Tần Dương thú vị. Ở trong mắt hắn, bất kể là Công chúa cũng tốt, Công tước cũng vậy, nhiều nhất thì hắn cũng chỉ thể hiện sự lễ phép bên ngoài. Còn ở sâu bên trong, hắn lại chẳng hề cảm thấy Công chúa hay là quý tộc Ingles có gì hơn người cả.
Nghĩ lại mới thấy, với tài năng của Tần Dương, đúng là hắn có tư cách kiêu ngạo như vậy.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Vậy cậu tổ chức đội thám hiểm để làm gì?
Connie cười nói:
- Tổ chức đội thám hiểm đương nhiên là để thám hiểm rồi, cái này mà cậu cũng phải hỏi à.
Tần Dương im lặng, tức xạm mặt lại nhìn Connie:
- Cậu biết là tôi không hỏi chuyện đó mà…
Connie cười khoái trá, trông hệt như vừa kiếm được một món lời vậy.
- Còn nhớ cái lúc tôi mất dây chuyền khi đi chơi ở Trung Hải không, sau đó cậu còn tìm lại cho tôi ấy. Sau này, khi lấy lại được cái dây chuyền, bên trong còn có thêm một vài thứ…
Tần Dương gật đầu:
- Ừ, rồi sao, đội thám hiểm này có liên quan gì tới thứ xuất hiện ở bên trong sợi dây chuyền sao?
Ánh mắt của Connie trở nên có hơi kỳ lạ:
- Đúng vậy. Sau khi về nước, tôi nhận được chỉ thị từ cấp trên đi tìm một người. Sau đó lại lấy được một phần tài liệu cổ xưa. Ừm, tiếp đó từ trong phần tài liệu kia tôi lại phát hiện ra một vài thứ không tầm thường, nên tôi quyết định điều tra tới cùng xem sao.
Tần Dương không khỏi cảm thấy tò mò:
- Một vài thứ không tầm thường?
Connie ừ một tiếng:
- Bây giờ tôi cũng không biết nên giải thích làm sao cho cậu hiểu nữa. Nói thế này đi, tổ tiên của chúng tôi có để lại một món đồ ở một nơi nào đó, nghe nói nó rất quan trọng với Hoàng gia Ingles. Chẳng qua đây cũng là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi, cho dù nó có là thứ gì đi chăng nữa thì chắc cũng đã hỏng. Nhưng mà tôi vẫn muốn đi thám hiểm một phen. Tóm lại tôi muốn làm rõ chuyện này.
Tần Dương cười nói:
- Có khi không chừng đây lại là một kho báu thì sao. Trong lịch sử Hoa Hạ hoặc là lịch sử thế giới, đều có ghi lại về chuyện một kho báu nào đó bị giấu đi. Những kho báu này đều có giá trị kinh người, chẳng qua bởi vì thời đại thay đổi dẫn tới không có người kế thừa, nên những kho báu này mới bị chôn vùi hoàn toàn. Có cái bây giờ đã xuất hiện trên thế gian lần nữa, có cái thì đã biến mất hoàn toàn.
Hai mắt Connie sáng lên, ánh mắt tràn đầy chờ mong:
- Đúng, tôi cũng hi vọng là vậy. Bất kể ra sao, nếu như đã có cơ hội thế này, kiểu gì chúng ta cũng phải đi tìm thử một phen. Cậu nói xem, tôi nói có đúng không?
Tần Dương ừm một tiếng, cười nói:
- Dĩ nhiên là đúng rồi, nếu như là tôi thì tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu. Cho dù cuối cùng không tìm thấy thứ gì, vậy thì đây cũng là một hồi ức và kinh nghiệm cực kỳ đáng giá. Chẳng qua cậu nhất định cũng phải chú ý an toàn. Dù sao thường những nơi chôn giấu kho báu đều tràn ngập những nguy hiểm rất khó lường.
Connie gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, cho nên tôi phải đi tìm nhân tài chuyên nghiệp, chuẩn bị trang bị chuyên dụng. Cất kể ra sao, an toàn là trên hết... À phải, cậu có muốn đi cùng không?