Chương 553: Đạo cao một thước Ma cao một trượng
- Tôi?
Tần Dương mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Connie.
- Mặc dù tôi không biết thứ mà cậu đang tìm là gì, nhưng dù sao thì đó vẫn là đồ vật thuộc về Hoàng gia Ingalls. Tôi chỉ là một người ngoài, như vậy không ổn đâu.
Connie nở nụ cười xinh đẹp rồi nói:
- Toàn là đồ từ mấy trăm năm trước thì có thể tạo thành ảnh hưởng gì tới hiện tại cơ chứ? Hơn nữa, cậu là bạn của tôi, lại có năng lực xuất chúng. Tôi mời cậu cùng đi thám hiểm, chuyện này không phải rất hay sao. Tôi cũng đâu có nói mình sẽ chia cho cậu đồ vật tìm thấy đâu?
Hơi dừng lại một chút, Connie nhìn Tần Dương bằng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc:
- Chẳng lẽ tới lúc phát hiện kho báu, cậu sẽ vì lòng tham mà làm gì bọn tôi sao?
Tần Dương tức giận trừng Connie một cái:
- Sức tưởng tượng của cậu tốt quá rồi đấy. Bộ tôi nghèo lắm à hay cậu tưởng tôi chưa nhìn thấy tiền bao giờ nên thấy tí tiền là nổi lòng tham ?
Connie nhìn thấy bộ dạng của Tần Dương thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ, cô cười nói:
- Đúng rồi. Nếu đã như vậy thì cậu còn lo lắng cái gì nữa. Cứ xem như là cậu đang giúp tôi đi. Ừm, bảo Hàn Thanh Thanh đi cùng luôn, coi như là một kỳ nghỉ khó quên.
Nhắc tới Hàn Thanh Thanh, trong lòng Tần Dương lại cảm thấy hẳn cũng được, đúng thật là trong thành phố Luân Đôn cũng không có chỗ nào đáng để chơi cả. Cũng chỉ đơn giản là mấy địa diểm du lịch mà thôi, đi dạo một vòng cũng không tới hai ba ngày. Kỳ nghỉ dài như vậy, thời gian còn lại phải làm sao đây?
Nếu như có thể cùng đi với Connie tham gia cuộc thám hiểm này, thì đây đúng là một kỷ niệm khó quên. Dù sao thì những thứ kiểu như thám hiểm, vốn đã có sẵn cảm giác kích thích từ đầu rồi.
- Cậu định đi thám hiểm ở đâu?
Tần Dương cũng đã có ý muốn đi, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ một chút. Dù sao thì cũng có dính tới Hàn Thanh Thanh, cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường.
- Rừng Moore nha. Cậu đang lo lắng vấn đề an toàn sao. Yên tâm đi, bản thân tôi cũng phải đi mà, nên vấn đề an toàn rất được quan tâm. Tôi đã mời rất nhiều người tài giỏi, có chuyên gia về rừng rậm, còn có một tiểu đội đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, mang theo súng ống và nhiều loại trang bị tiên tiến cần thiết cho việc thám hiểm. Sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Tần Dương ngẫm lại thì thấy cũng đúng, Connie chính là Công chúa, bản thân cô cũng muốn đi, vậy thì chất lượng của đội thám hiểm này nhất định sẽ rất tốt. Lại thêm bản thân mình đi theo, hẳn cũng sẽ không có chuyện gì nguy hiểm. Hơn nữa dù sao mình cũng là một người tu hành. Chưa nói tới việc quan tâm kẻ khác, chẳng lẽ ngay cả một mình Hàn Thanh Thanh mà mình cũng không thể trông chừng sao?
- OK, vậy chờ ngày mai Hàn Thanh Thanh tới, tôi hỏi cô ấy xem. Nếu như Thanh Thanh không có ý kiến gì khác, vậy thì tính hai người bọn tôi vào. Tôi cũng thích đi thám hiểm rừng rậm hơn, hay hơn chuyện quanh đi quanh lại trong thành phố nhiều.
Connie cười nói:
- Đúng vậy. Cảnh quan thiên nhiên tất nhiên là đẹp hơn xi măng với cốt thép rồi. Hơn nữa chỗ đó chính là rừng rậm nguyên thủy, cũng hoàn toàn khác so với mấy khu rừng trong công viên. Chưa nói tới chuyện có tìm được cái gì không, chỉ là lần thám hiểm này thôi cũng đủ khiến tôi cực kỳ mong chờ rồi.
Tần Dương cười giơ ly rượu lên:
- Đúng thật là rất hay. Được rồi, hi vọng cậu tìm thấy một kho báu thật lớn, đại bội thu!
Connie nâng ly cụng vào:
- Cậu lợi hại như vậy, nếu như có phát sinh chuyện gì, tới lúc đó cậu nhất định phải bảo vệ cho tôi và Hàn Thanh Thanh nha. Cũng giống như lúc trên đảo hoang vậy.
Tần Dương thoải mái đồng ý:
- Được!
..
Ngày thứ hai, Tần Dương và Công chúa Connie cùng nhau đi tới sân bay, gặp được Hàn Thanh Thanh một đường bay tới đây.
Hàn Thanh Thanh đeo một chiếc kính râm, mái tóc xõa choàng qua vai. Cô mặc một cái váy dài phong cách Bohemia, trông có vẻ trưởng thành hơn so với lúc trong trường học.
Tần Dương nghênh đón, cười cầm lấy hành lý của Hàn Thanh Thanh:
- Đi đường thuận lợi chứ?
Hàn Thanh Thanh gỡ kính râm xuống, nở nụ cười ôn nhu với Tần Dương:
- Rất tốt, cậu lại còn đặt khoang hạng nhất cho, chẳng phải rất lãng phí hay sao?
Tần Dương cười nói:
- Không sao, tôi không thiếu tiền. Gần đây mới cược một trận với người ta, một trận đua xe thắng 400 vạn, 1 trận bi-a thắng 50 vạn bảng Anh. Chỉ nhiêu đây tiền cũng đã đủ tiêu xài rất lâu rồi. Còn nếu lỡ như hết tiền, vậy thì lại kiếm người đánh cược thôi!
Hàn Thanh Thanh bị lời nói của Tần Dương chọc cười. Nhưng cô biết Tần Dương có năng lực hơn người, lại có nhiều tiền, cuộc sống cũng sẽ khác với người thường. Đánh cược một lần 400 vạn cũng không phải là việc gì khó.
Connie cũng bị lời nói của Tần Dương chọc cười. Đua xe thắng 400 vạn thì cô không biết, nhưng trận đấu bi-a cược 50 vạn bảng Anh thì diễn ra ngay trước mắt cô. Nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, thật sự đúng là vui không kiềm nổi.
Connie đi đến phía trước, tặng cho Hàn Thanh Thanh một cái ôm thân thiết, nhiệt tình hoan nghênh:
- Đã chờ cậu rất lâu rồi, cuối cùng thì cậu cũng tới.
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Được nghỉ hè, tôi cũng phải về nhà với mẹ. Nghe nói sức khỏe của dì cậu cũng tốt hơn nhiều rồi, đây đúng là chuyện tốt.
Connie nhìn thoáng qua Tần Dương, cười tủm tỉm khen ngợi:
- Đây còn không phải là nhở có Tần Dương sao. Cậu không biết đấy thôi, y thuật của Tần Dương cực kỳ lợi hại, ngay cả tiến sĩ y học cũng than thở nói mình không bằng. Bây giờ mỗi lần Tần Dương châm cứu cho dì, người ta đều đứng ở một bên nhìn, giống như sinh viên ở trong y viện nhìn thầy của mình vậy…
Hàn Thanh Thanh hơi híp mắt lại:
- Giỏi như vậy sao, đúng là bất ngờ nha.
Tần Dương đứng một bên cười hì hì rồi nói:
- Đi thôi, đi thôi. Hai người cứ đứng đó khen làm tôi ngượng lắm đấy.
Hai cô gái đều phì cười, một người là mỹ nữ tóc vàng phương tây, nhiệt tình hào phóng, một người là mỹ nữ tóc đen phương đông, điềm tĩnh mỹ lệ. Cả hai cùng tôn lên nhau, làm cho xung quanh có không ít người hai mắt sáng rỡ cả lên.
Sau khi lên xe, vốn phải chạy về khách sạn Cathaya, nhưng cuối cùng chiếc xe lại dừng lại ở một khách sạn năm sao khác cách khách sạn Cathaya hai con phố.
Tần Dương nhờ Connie đứng ra thuê một căn phòng đôi có hai gian, như vậy thì hắn có thể ở cùng với Hàn Thanh Thanh tại đây, cũng không cần phải về khách sạn Cathaya nữa. Về phần căn phòng ở khách sạn Cathaya, đã thuê thì cứ thuê tiếp thôi, dù sao an toàn là trên hết. Hơn nữa Tần Dương cũng chẳng thiếu gì chút tiền này.
Tư Đồ Hương biết Hàn Thanh Thanh sắp tới Luân Đôn. Nếu như cô ta có thể điều tra ra được mình đang ở lại khách sạn Cathaya, vậy thì cũng có thể điều tra ra được thông tin về hộ chiếu của Hàn Thanh Thanh. Tần Dương không thể không cẩn thận đề phòng.
Mặc dù trận đấu giữa hắn và Tư Đồ Hương không phải là chiến đấu sinh tử, nhưng là hắn cũng không muốn thua. Hơn nữa hắn cũng không muốn Hàn Thanh Thanh cuốn vào trong trận chiến này, hắn lo cô ấy sẽ bị thương.
Cứ mặc kệ cho Tư Đồ Hương giám sát khách sạn Cathaya, còn mình thì thi thoảng xuất hiện, để cho cô ta tìm không thấy mình. Đây chính là kết quả tốt nhất.
Làm sao để bản thân mình và Hàn Thanh Thanh yên ổn trải qua kỳ nghỉ này, như vậy là được. Còn về phần chiến đấu, chờ sau khi mình trở về Hoa Hạ thì lại tiếp tục đấu thôi.
Nhưng ngay lúc Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đang làm thủ tục ở chỗ tiếp tân, một chiếc xe lặng lẽ dừng ở bên ngoài khách sạn. Đằng sau cửa kính phản quang màu đen, Tư Đồ Hương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thần thái trong mắt tràn đầy sự giễu cợt.
Hắn đã thuê phòng ở khách sạn Cathaya, bây giờ lại dẫn Hàn Thanh Thanh tới đây thuê phòng. Xem ra hắn muốn tránh mình theo dõi đây mà?
Tần Dương, có phải cậu quá xem thường tôi rồi không?