Chương 557: Đẹp như tranh sơn dầu
Tòa nhà Shard, nhà hàng Aqua Shard.
Hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh vừa đi vào nhà hàng liền được bồi bàn dẫn đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Tần Dương ngồi xuống, quay đầu nhìn, từ trên cao có thể nhìn thấy dòng sông Thames nước chảy tĩnh lặng ở bên dưới. Lúc này trời vẫn chưa tối, chân trời hoàng hôn vàng rực, toàn bộ thành phố London đều chìm vào trong ánh nắng chiều vàng chói, vô cùng lộng lẫy, xinh đẹp.
Hàn Thanh Thanh mở to hai mắt, kinh thán nói:
- Đẹp quá!
Tần Dương mỉm cười phụ họa nói:
- Đúng vậy, quả thật rất đẹp. Chẳng trách chỗ này là thánh địa ngắm cảnh. Nghe nói muốn ăn cơm ở đây phải đặt trước rất lâu. Nếu không phải Connie giúp đỡ, e là tạm thời muốn đến đây cũng không có cách. Uhm, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi…
Hàn Thanh Thanh kinh ngạc hỏi:
- Giờ ăn tối?
Tần Dương cười cười, nữ bồi bàn xinh đẹp bên cạnh đã mở miệng mỉm cười giải thích:
- Nhà hàng chúng tôi mở cửa 24/24, chia thành các bữa sáng trưa chiều và tối. Số người đặt ăn bữa chính rất nhiều, tạm thời rất khó hẹn trước. Nhưng ngoài giờ bữa ăn chính ra, ở đây vẫn có thể không cần hẹn trước.
Hàn Thanh Thanh đảo mắt nhìn cảnh đẹp bên ngoài, hiểu ra nói:
- Chỗ này tốt như vậy, quả thật sẽ khiến người ta ghé đến bất chấp thời gian.
Tần Dương mỉm cười nói với bồi bàn:
- Xin giới thiệu cho chúng tôi một chút món đặc biệt của các cô đi.
Bồi bàn mỉm cười trả lời, giúp hai người giới thiệu món đặc trưng của nhà hàng. Hỏi ý kiến Hàn Thanh Thanh rồi gọi món xong, Tần Dương gọi thêm một chai rượu vang.
Sau khi người bồi bàn rời đi, Tần Dương quay đầu liền nhìn thấy ánh mặt trời chiếu lên má Hàn Thanh Thanh. Mái tóc của cô vì ánh mặt trời mà mang theo mấy phần cảm giác mông lung, tăng thêm vài phần xinh đẹp mơ hồ, khiến Hàn Thanh Thanh giống như thiếu nữ trong tranh sơn dầu, thanh thuần lại xinh đẹp.
Hàn Thanh Thanh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Tần Dương, cô nghiêng đầu, trên mặt hiện lên nụ cười có vài phần dịu dàng:
- Cảnh đẹp bên dưới tuyệt như vậy mà không nhìn, nhìn tôi làm gì?
Tần Dương thuận miệng trả lời:
- Cậu sinh động hơn, đẹp hơn cảnh đẹp bên dưới nhiều.
Trong mắt Hàn Thanh Thanh tăng thêm hai phần thần thái khó hiểu, giận dỗi trợn mắt nhìn Tần Dương:
- Miệng cậu có trét mật đường à?
Tần Dương cười cười:
- Lời tôi nói là thật. Vừa rồi ánh nắng màu vàng chiếu lên mặt cậu, khiến cậu trông giống như một thiếu nữ xinh đẹp trong tranh sơn dầu vậy.
Mặt Hàn Thanh Thanh ửng đỏ, hàng mi dài thoáng rũ xuống, trong ánh mắt có vui mừngm cũng có chút ngượng ngùng.
- Được rồi, lời khen của cậu tôi nhận. Bây giờ cậu nói chuyện càng ngày càng dễ nghe rồi.
Tần Dương cười cười, không khen ngợi thêm nữa. Lời hắn vừa nói đều là thật lòng, trên mặt Hàn Thanh Thanh chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng càng như vậy, càng hiện lên mi mục như họa, thanh thuần.
Hàn Thanh Thanh ngẩng đầu lên, hỏi nhỏ:
- Cậu sang đây lâu như vậy mà chưa đến đây xem thử sao?
Tần Dương cười cười, thản nhiên nói:
- Tôi có một mình đến đây làm gì. Cảnh sắc có đẹp đến đâu mà bên cạnh không có người cùng ngắm cảnh đẹp thì có ý nghĩa. Tôi không phải người thích một mình tìm tòi vẻ đẹp tự nhiên. Thay vào đó, chi bằng tôi thích cùng bạn bè ăn xiên que nướng bên vỉa hè hơn…
Hàn Thanh Thanh mím môi:
- Công chúa Connie thì sao?
Tần Dương cười haha một tiếng:
- Người ta là công chúa. Dù là người thừa kế đứng hàng thứ năm không có nhiều khả năng thừa kế ngai vàng, nhưng rốt cuộc cũng là công chúa hàng thật giá thật. Nếu cô ấy và tôi hai người ở đây nói nói cười cười cùng đi ăn tối ngắm cảnh đêm London, cho dù quan hệ chúng tôi trong sáng, nhưng cũng phải giải thích đúng không. Tóm lại là phiền toái, cô ấy phiền, tôi cũng phiền.
Hàn Thanh Thanh thầy Tần Dương như vậy, thản nhiên cười nói:
- Người ta là công chúa, bị vô số người tăm tia. Nếu xuất hiện loại tin tức lá cải này, dĩ nhiên sẽ có vô số người chú ý. Cậu là một sinh viên Hoa Hạ bình thường, cậu phiền gì chứ?
Tần Dương cười cười:
- Cậu cũng không phải không biết sự thần thông của mấy người hóng hớt kia. Lỡ như bọn họ moi ra tôi là một thần y thì sao, hay là những thứ khác. Vậy tôi chẳng phải phiền chết sao. Cậu cũng biết đó, tôi là một người khiêm tốn, tôi không thích nổi tiếng.
Khiêm tốn?
Hẳn là khiêm tốn!
Tần Dương nói thần y cũng được, sinh viên cũng được, những điều này thật ra không sợ bại lộ. Nhưng đối với một đặc công mà nói, người sợ nổi tiếng lợn sợ béo. Nếu nổi tiếng rồi, sau này đi đâu có lẽ sẽ bị người ta nhận ra. Đó là phiền phức lớn, dù sao thân phận đặc công bại lộ thì chính là đòi mạng.
Hàn Thanh Thanh dĩ nhiên không biết điều này, mỉm cười nói:
- Thần y nổi tiếng rồi không phải tốt sao. Giống như lần cậu giúp phu nhân Kenrat chữa được bệnh mà mấy chuyên gia đó không chữa được, tôi nghĩ nhất định có người khác đến tìm cậu nhỉ?
Tần Dương cười nói:
- Tôi chỉ là giúp Connie, tôi không có hứng giúp người ta trị bệnh. Mà cho dù có, thì dù sao tôi đã nói rõ rồi, không trị bệnh thay người ta. Tôi vừa không quen biết, lại không có giao tình. Tội gì biến mình thành thần y cả ngày bôn ba, đây cũng chẳng phải trong nước.
Hàn Thanh Thanh phụt cười trêu đùa:
- Cậu thực tế thật đấy.
Tần Dương không để ý đánh giá của Hàn Thanh Thanh với mình, mỉm cười nói:
- Tôi chỉ là một người bình thường, câu năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều không hợp với loại người như tôi. Có thể trợ giúp những người bên cạnh mình, hoặc những người tôi gặp, đây đã là tận lực rồi. Lẽ nào vì tôi có y thuật giỏi nên tôi phải cứu chữa cho toàn thế giới sao. Tôi không cao thượng như vậy. Tôi học tập nhiều bản lĩnh đến thế, cuối cùng vẫn là hi vọng mình sống tốt một chút. Về mặt cơ bản, tiếp tục làm một số việc có thể giúp đỡ người khác. Còn về giúp thế nào, còn phải xem tâm trạng.
Hàn Thanh Thanh hé miệng cười nói:
- Tôi không có ý phê bình cậu đâu. Tôi hiểu mà, cậu không cần giải thích.
Tần Dương nhìn chăm chú vào Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Nếu cậu hoặc người thân bạn bè của cậu có gì cần giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ giúp, tuyệt đối không từ chối.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:
- Cậu nói đến đây, đúng là tôi nghĩ ra thật. Mẹ tôi có không ít bệnh vặt. Tuy không tính là bệnh nặng gì, nhưng luôn khiến bà khổ không chịu nổi. Sau này có cơ hội mẹ tôi đến Trung Hải thăm tôi hay đến chơi, lúc đó tôi mời cậu giúp bà xem thử.
Tần Dương sảng khoái đáp ứng nói:
- Cái này không thành vấn đề, lúc nào cũng được!
Bồi bàn bưng từng món từng món hai người gọi lên, cả hai vừa thưởng thức vừa uống rượu vang, trò chuyện nhìn rang chiều dần dần biến mất. Sau đó cả thành phố chầm chậm chìm vào bóng tối. Một lúc sau, thành phố lên đèn. Ánh đèn nhấp nháy, lại là một cảnh đẹp hoàn toàn khác với vừa rồi.
Bên trong nhà hàng, bầu không khí ấm áp, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh ngồi đối diện nhau. Dưới ánh đèn người đẹp hơn hoa.
Trong đầu Tần Dương bỗng lóe lên một suy nghĩ. Connie giúp hai người mình đặt bàn, để hai người mình có không gian riêng ở cảnh đẹp thế này, vào thời điểm thế này, có phải còn có ý gì khác không?
Mình từng nói với cô ấy mình và Hàn Thanh Thanh hiện giờ chỉ là quan hệ bạn bè, lần này thực không hiểu Connie muốn gì.
Cô ấy đang dùng cách của bản thân giúp mình và Thanh Thanh sao?