Chương 556: Tôi hi vọng cũng được như cậu
Nữ hoàng Marian tỏ thái độ rất thân thiện chứ không hề kiêu ngạo chút nào.
Tần Dương ngồi đối diện nữ hoàng, nở nụ cười bình tĩnh. Nhưng Hàn Thanh Thanh ở bên cạnh rõ ràng là vừa kích động vừa lo lắng.
Đây là nữ hoàng đó!
Hiện tại ở trên trái đất, những quốc gia còn đang duy trì chế độ quân chủ lập hiến có nữ hoàng không nhiều. Ingles là một trong số đó. Quốc gia này từng là bá chủ thế giới, nên nữ hoàng của họ mang một địa vị cực kì cao quý.
Nữ hoàng mỉm cười nói:
- Hai người bạn nhỏ đến từ Trung Quốc, chào mừng đến làm khách tại Ingles. Trước đây tôi từng nghe Connie kể về các bạn nhiều lắm, thế mà mãi đến hôm nay mới gặp được.
Tần Dương nói với giọng khách khí:
- Hôm nay chúng tôi chỉ định đi tham quan hoàng cung, không ngờ có thể thấy bệ hạ. Đây quả là vinh hạnh.
Nữ hoàng mỉm cười nói:
- Đây là nhà của chúng tôi, các bạn lại là khách của Connie. Tôi là trưởng bối của nó nên không cần câu nệ khách sáo gọi nữ hoàng đâu.
Bà hơi dừng lại một chút, nữ hoàng nhìn vào Tần Dương:
- Trước đó trong sự kiện du thuyền, cậu đã cứu tính mạng của Connie, bây giờ cậu lại dùng y thuật thần kì để cứu chữa cho phu nhân của công tước Kenrat. Thế nên cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều.
Tần Dương khiêm tốn trả lời:
- Lúc trước trong sự kiện du thuyền, chẳng qua là mọi người cùng nhau hợp tác để tự cứu chính mình mà thôi. Tôi cũng chỉ đóng góp chút công sức, sao có thể nói đến từ cứu được. Còn với phu nhân Kenrat, bà là trưởng bối của Connie, tôi là bạn của Connie, nếu đã có năng lực trợ giúp thì tất nhiên phải cố gắng hết sức.
Nữ hoàng khen:
- Cậu quả là một chàng trai khiêm tốn.
Nữ hoàng bận trăm công nghìn việc nên không thể ngồi lâu với đám người Tần Dương. Một lúc sau, có người đến nhắc về lịch họp, nữ hoàng đứng lên, mỉm cười nói:
- Chúc hai người bạn nhỏ có những ngày nghỉ vui vẻ tại Ingles.
Sau khi nữ hoàng rời khỏi, gương mặt của Hàn Thanh Thanh đỏ bừng, thở phào một hơi. Cô không thể nào bình tĩnh như Tần Dương nên vừa rồi không nói được mấy lời. Thấy Tần Dương ứng đối rất điềm tĩnh khiến cô hơi xấu hổ. Dù khả năng tiếng Anh của Tần Dương không bằng mình nhưng khí phách và sự bình tĩnh thì mình còn kém xa cậu ta. Nếu mình muốn làm một nhà ngoại giao thì không thể luống cuống như thế, phải bình tĩnh và cố gắng lên.
Connie nhìn Tần Dương với vẻ mặt kinh ngạc. Trước đó cô đã thông báo trước với nữ hoàng rằng Tần Dương sẽ đến hoàng cung. Nữ hoàng chủ động bảo cô dẫn hai người họ đến gặp để cảm ơn Tần Dương đã giúp đỡ.
Connie vốn dĩ rất mong được nhìn thấy phản ứng luống cuống của họ khi gặp nữ hoàng nhưng cô đã phải thất vọng. Tần Dương cũng không hề kinh ngạc hay luống cuống như trong tưởng tượng mà ngược lại rất thong dong bình tĩnh. Nhưng nghĩ đến sự đánh giá của Tần Dương về quý tộc Ingles, Connie cũng bớt kinh ngạc đi một chút.
Tần Dương là người có năng lực nên không hề phải e sợ quý tộc hay quyền quý. Có lẽ từ trong xương cốt hắn đã khinh thường kiểu dối trá của quý tộc. Còn nữ hoàng trong mắt hắn chẳng qua chỉ là quý tộc lớn nhất của Ingles mà thôi.
Kẻ này không phải cũng coi nữ hoàng là một quý tộc rụt rè kiểu cách đấy chứ.
Nghĩ như thế khiến sắc mặt của Connie hơi cổ quái, không giận mà hơi buồn cười.
Chàng trai này quả là thú vị.
…
Ở bên ngoài hoàng cung, trong một chiếc xe đen. Tư Đồ Hương nhìn cung điện trước mặt rồi lại nhìn chiếc điện thoại đang nhấp nháy điểm đỏ trên tay, gương mặt không kìm nổi biểu cảm phức tạp.
Trước đó khi điều tra Tần Dương, Tư Đồ Hương không tra ra và cũng không biết gì về công chúa Connie.
Cô chỉ biết rằng Tần Dương có bạn ở Ingles.
Thế nhưng bây giờ thấy Tần Dương đi vào hoàng cung Ingles, cô không kìm được mà giật mình.
Rốt cục mạng lưới quan hệ của người này rộng đến mức nào?
Để mà có thể nghênh ngang đi vào hoàng cung như thế này?
…
- Tối hôm nay tôi phải tham gia một buổi tiệc nên không thể đi chơi với hai người. Thế nhưng tôi đã đặt chỗ tại nhà hàng Aqua Shard tại cao ốc Shard. Ăn tối ở đó cũng có thể quan sát cảnh đêm của London, rất phù hợp với hai người đó. Chúc ăn tối vui vẻ nha.
Connie tiễn hai người Hàn Thanh Thanh và Tần Dương ra khỏi hoàng cung. Dù trên mặt cô thể hiện sự áy náy nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng nét chờ mong.
Hàn Thanh Thanh kinh ngạc nói:
- Cao ốc Shard? Có phải là toà nhà cao nhất ở Luân Đôn và cũng là cao nhất ở Tây Âu đúng không?
Connie mỉm cười gật đầu nhìn Hàn Thanh Thanh:
- Chính xác. Hôm nay trời đẹp nên ngồi ở đó có thể quan sát toàn bộ khung cảnh của Luân Đôn như Nhà thờ lớn St. Paul hay sông Thames. Ở tầng trên của tháp có quán rượu và đại quan sát nữa đó. Tôi cũng đã đặt phòng cho hai người tại khách sạn Shangrila ở tầng 52 rồi. Tối nay hai người có thể qua đêm tại đó luôn.
Tần Dương cười nói:
- Cô chủ nhà có vẻ nhiệt tình quá nha.
Connie mỉm cười:
- Các cậu không những là bạn tôi mà còn là ân nhân cứu mạng của tôi. Lần này Tần Dương đến đây còn để chữa bệnh cho dì Minna của tôi nữa. Chỉ riêng về nguyên nhân này cũng đã khiến tôi phải cố gắng hết sức tiếp đãi hai người rồi vì đây là nhiệm vụ mà chú Kenrat và dì Minna giao cho tôi. Bọn họ rất biết ơn cậu.
Tần Dương cười nói:
- Được rồi. Tôi cũng chỉ cảm khái chút thôi chứ đâu có chối từ. Chẳng qua tại sao trước đó cô không đưa tôi đi chơi ở cao ốc Shard?
Connie cười hì hì nói:
- Một địa điểm tuyệt vời như thế thì tất nhiên phải đợi Hàn Thanh Thanh đến mới đi chứ. Dù sao nếu cậu đến trước rồi thì lần sau đến sẽ mất vui đi chút đó.
Tần Dương bĩu môi:
- Hay lắm. Tôi nghe nói toà cao ốc này là tuyệt vời nhất để ngắm cảnh đêm. Chúng ta mau đi thôi.
Connie khoát khoát tay:
- Vậy hẹn gặp lại vào ngày mai.
Hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh lên xe hướng về cao ốc Shard.
Tần Dương nghiêng đầu hỏi:
- Đi dạo hoàng cung một vòng xong cảm thấy thế nào?
Trong mắt của Hàn Thanh Thanh càng trở nên kiên định:
- Tôi cảm thấy mình còn cần phải cố gắng hơn rất nhiều. Học một ngôn ngữ thì đơn giản nhưng để sử dụng ngôn ngữ trong thực tế lại khó khăn hơn nhiều. Tôi còn cách ước mơ trở thành nhà ngoại giao xa lắm.
Tần Dương có thể hơi hiểu nguyên nhân gây ra tâm trạng này của Hàn Thanh Thanh nên hắn cũng không an ủi mà chỉ khích lệ:
- Làm một nhà ngoại giao không chỉ là giải quyết những vấn đề ở bề mặt, mà còn phải có khả năng ứng biến trong bất cứ hoàn cảnh nào để khẳng định niềm tự hào Hoa Hạ. Con đường này sẽ rất gian nan nên hãy cố lên nha.
Hàn Thanh Thanh gật đầu, nhìn Tần Dương nói:
- Dù về sau có đạt được hay không thì đây cũng là phương hướng để tôi cố gắng trong tương lai. Hôm nay tâm trạng của tôi rất bối rối, khó mà bình tĩnh, nói chuyện thì vấp váp. Tôi hi vọng về sau dù gặp Tổng thống Mỹ đi chăng nữa thì tôi cũng có thể ứng đối bình tĩnh thong dong như cậu vừa rồi.