Chương 555: Nữ hoàng!
- Hoàng cung cũng mở cửa cho người ngoài sao?
Hàn Thanh Thanh nhìn hoàng cung Ingles diện tích rộng lớn trước mặt, hiếu kỳ hỏi.
Connie mỉm cười trả lời:
- Đúng vậy, có điều chỉ vào khoảng thời gian đặc biệt mới mở cửa cho du khách, vào khoảng chừng tháng 8 đến cuối tháng 9 hằng năm. Hơn nữa chỗ mở cửa cũng chỉ bao gồm phòng đặt ngai vàng, phòng nhạc và phòng ăn quốc gia, cùng vài nơi có giới hạn khác.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Vậy chúng ta xem như đi cửa sau rồi.
Connie cười nói:
- Không nghiêm trọng như vậy đâu. Chỗ này vốn chính là nơi ở của thành viên hoàng thất Ingles, cũng chính là nhà. Trong nhà có khách đến, lẽ nào không cho vào sao. Huống chi mỗi năm hoàng cung đều cử hành hoạt động trọng thể, mời người quan trọng và các quan chức ngoại giao ngoại quốc khác tham gia. Hoàng cung có ý nghĩa chính trị nhiều hơn, không thần bí như các cậu nghĩ đâu.
Xe trực tiếp chạy vào trong hoàng cung, Connie đưa hai người Tần Dương tham quan, còn thuận miệng giới thiệu cho hai người lịch sử hoàng cung và một số câu chuyện kinh điển ở đây.
Tần Dương bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, tò mò hỏi:
- Đúng rồi. Trước đây cậu nói mặt dây chuyền đó là bà ngoại tặng cậu, cô còn bảo thứ đồ đó là do tổ tiên để lại cho hoàng thất. Cậu chỉ là người thứa kế hàng thứ năm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí nữ hoàng làm thế nào cũng không đến lượt cậu đúng chứ?
Lời của Tần Dương không nói quá rõ, nhưng Connie cũng hiểu. Cô mỉm cười nói:
- Thực ra món đồ đó chỉ là truyền từ đời này sang đời khác. Bà ngoại tôi chắc cũng không rõ vật trong mặt dây chuyền. Có điều việc này tôi đã nói rõ với dì Marian, và cũng nhận được sự ủng hộ của bà.
Tần Dương sửng sốt:
- Marian? Bà ấy và nữ hoàng Ingles Marian I hiện tại?
Connie cười haha nói:
- Dì Marian của tôi chính là nữ hoàng hiện tại.
Tần Dương ồ một tiếng, chợt nói:
- Nếu bà đã ủng hộ, vậy dĩ nhiên là chẳng có chuyện gì rồi. Bản thân bà ấy là nữ hoàng, một câu có thể quyết định được, còn cần đến cần tự mình mạo hiểm sao?
Connie giảo hoạt lắc lắc đầu nói:
- Cơ hội như vậy sao tôi bỏ qua được chứ. Huống hồ việc này có thể liên lụy đến một số bí mật cũ của hoàng thất, không tiện cho người ngoài biết, nên lần thám hiểm này vẫn do tôi tiến hành. Cho dù ở trong mắt người có tâm cũng không phải chuyện gì lớn mà. Dù sao cũng như cậu nói, tôi chỉ là người thứa kế hàng thứ năm, hơn nữa bản thân tôi còn là người thích chơi đùa, thám hiểm gì đó không phải rất bình thường sao?
Tần Dương gật đầu hiểu ra:
- Thì ra là như thế. Nếu vậy người bảo vệ cậu nhất định đều là thân tín của nữ hoàng phải không?
Connie mỉm cười nói:
- Đúng vậy. Trừ lịch sử gia Consair và hai nhà thám hiểm rừng rậm có kinh nghiệm phong phú là nhân viên thuê về ra, đội viên hộ vệ khác đều là quân nhân chuyên nghiệp. Chắc khoảng hai mươi người, trang bị các loại vũ khí hiện đại hóa, do một vị thượng tá dẫn đầu. Bọn họ cực kỳ trung thành với nữ hoàng, thậm chí nguyện ý trả giá cả sinh mệnh mình.
Tần Dương cười nói:
- Nếu vật này đã ở trong tay cô, lẽ nào trước đó cậu không nghĩ đến việc tự mình đi tìm những thứ đó sao?
Connie liếc Tần Dương:
- Ý cậu là lấy những thứ này làm của riêng á. Đương nhiên cũng có nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Cho dù vật để lại rốt cuộc là cái gì, cũng chẳng có tác dụng gì lớn với tôi cả. Một công chúa nhàn tản như tôi cũng chẳng dùng đến bao nhiêu tiền. Nếu còn có vật khác, có khi đối với tôi ngược lại là phiền phức. Dù sao thì thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió cả.
- Huống hồ những thứ này không phải đã nói là để lại cho hoàng thất Ingles sao. Vậy đương nhiên ở mức độ nào đó bây giờ mà nói là để lại cho nữ hoàng Marian. Bà mới có quyền sở hữu và phân phối những món đồ này. Nếu có thể đơn giản hơn nữa yên tâm thoải mái, sao tôi phải làm cho việc thêm phức tạp?
Tần Dương giơ ngón tay cái về phía Connie:
- Không tồi. Chí khí cỡ này, đủ mạnh đấy!
Connie cười hì hì, thấp giọng:
- Tôi tìm dì Marian, vốn dĩ không định giữ lại cái gì. Có điều dì Marian đã nói, vì thứ đồ này là do tôi phát hiện, nếu thật sự tìm được kho báu, thì kho báu này một phần là phần thưởng cho cá nhân tôi, phần còn lại thu về cho hoàng thất. Dù sao bây giờ hoàng cung đã nhiều năm không tu sửa, rất nhiều chỗ đều có hư hại, cần một số tiền lớn trùng tu. Trước đây chúng tôi không phải đã nói đến việc mở cửa hoàng cung cho du khách sao, một mặt đương nhiên vì nhu cầu chính trị, nhưng cũng là để kiếm tiền.
Ánh mắt Tần Dương sáng lên:
- Một phần mười. Nếu thật sự là một kho báu, vậy cô cũng phát tài rồi.
Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:
- Hoàng cung lâu năm không tu sửa, lẽ nào quốc gia không chi tiền trùng tu sao. Đây dù sao cũng là nơi ở của nữ hoàng mà?
Connie cười khổ nói:
- Đâu có dễ như vậy, đây là một khoản tiền lớn.
Tần Dương có chút lo lắng hỏi:
- Đội ngũ thám hiểm đều là người của các cậu, chúng tôi dù sao cũng là người ngoài, gia nhập vào có gì phiền phức không?
Connie lắc đầu:
- Không sao. Nếu lúc đầu không có cậu, chúng tôi cũng không phát hiện được bí mật này. Với lại thật sự phát hiện kho báu rồi, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ nhìn thôi, còn lại bọn họ sẽ trực tiếp phái người đến quản lý. Mục đích chủ yếu của chúng ta là quá trình thám hiểm tìm kho báu, không cần quan tâm kho báu là gì hay có được bảo vật gì, không phải sao?
Tần Dương cười nói:
- Phải, tôi chỉ sợ tăng thêm phiền toái cho cậu mà thôi.
Mọi người tham quan khắp nơi, sau đó đến vườn hoa hoàng thất rộng lớn phía sau, Connie dò hỏi:
- Hai người có muốn cưỡi ngựa không, chúng ta có thể đi cưỡi ngựa.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu:
- Tôi không biết cưỡi. Thôi vậu, lỡ từ trên ngựa té xuống thì tiêu đời.
Connie lập tức nghĩ đến dì Mina của mình ngã ngựa bị thương, cười nói:
- Ừ, được. Nói cũng phải …Vậy chúng ta tùy ý đi xung quanh đi.
Đi tiếp một đoạn, thảm cỏ phía trước có một cây dù che nắng, phía dưới có một cái bàn tròn màu trắng, một người phụ nữ đội nón trắng cùng một ông lão tóc tai gọn gàng đang bưng ly sứ trắng nhỏ, vừa uống trà vừa chuyện trò vui vẻ.
Ánh mắt Tần Dương nhìn vào người đàn bà chừng sáu mươi tuổi, ánh mắt thoáng thay đổi.
Nữ hoàng Marian!
Tần Dương dừng bước, xoay mặt nhìn về phía Connie.
Connie cười híp mắt nói:
- Đi thôi.
Biểu cảm Tần Dương bất lực:
- Qua đó như vậy liệu có không phù hợp không?
Connie mỉm cười nói:
- Nhận ra rồi?
Tần Dương bĩu môi:
- Tuy tôi chỉ là một người bình thường, là một sinh viên. Nhưng đã đến Ingles, đến hoàng cung, ít nhiều vẫn phải tìm hiểu một chút được chưa. Không đến nỗi nhìn thấy cũng không nhận ra.
Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi:
- Sao thế?
Tần Dương nhẹ giọng nói:
- Vị đội nón trắng bên kia là nữ hoàng Marian I, nữ hoàng hiện tại của Ingles …
Hàn Thanh Thanh trợn to hai mắt, trong ánh mắt toát ra thần sắc hoảng hốt:
- A, chúng ta thật sự gặp được nữ hoàng rồi.
Tần Dương không kiềm được bật cười:
- Làm gì thật sự gặp được. E là Connie sớm biết nữ hoàng ở đây, cố ý dẫn chúng ta đến đó.
Connie đối diện với ánh mắt chăm chú của hai người, cười híp mắt nói:
- Hôm qua tôi đã nói mà. Nếu may mắn sẽ gặp được nữ hoàng, tôi không nói bừa đâu…