Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 549 - Chương 559: Cô Cho Loại Thuốc Gì Vào Vậy?

Chương 559: Cô cho loại thuốc gì vào vậy?
 

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh trở về bàn của mình, Hàn Thanh Thanh cầm ly nước lên uống một ngụm, vừa cầm ly nước vừa khẽ cười nói:

- Cảnh quan buổi tối ở nơi này đẹp thật, nhưng bầu không khí ở quầy bar cũng chẳng khác trong nước là bao.

Tần Dương cười nói:

- Quầy bar trên toàn thế giới đều không khác nhau là bao. Hoặc là kiểu biểu diễn, hoặc là quầy bar âm nhạc, còn có vài loại nữa, nhưng chung quy thì cũng chỉ có mấy thứ này thôi.

Tần Dương vừa nói, vừa cầm ly rượu của mình lên rồi uống một ngụm.

Tư Đồ Hương đang ngồi ở trong bóng tối đằng xa, mắt đang nhìn điện thoại trên tay, nhưng sự chú ý thì lại tập trung ở nơi khác, đột nhiên cô khẽ nhếch miệng cười.

Dù cậu gian xảo như quỷ thì sao, vẫn cứ vào bẫy của tôi nha!

Cuối cùng mình cũng hòa một ván, hơn nữa còn là gậy ông đập lưng ông!

Tư Đồ Hương giơ tay lên xem đồng hồ, sau đó thản nhiên về tới chỗ của mình, một lúc sau, Chizuru Kanbaru cũng trở về ngồi đối diện với Tư Đồ Hương.

Khi Chizuru Kanbaru vừa trở lại, Tần Dương lập tức quét mắt nhìn về phía anh ta. Lúc nhìn thấy Chizuru Kanbaru đi tới ngồi đối diện với Tư Đồ Hương, Tần Dương nhíu mày lại.

Tên này có bạn gái ngồi ngay đó, sao còn dám công khai bắt chuyện với Hàn Thanh Thanh chứ, gan cũng to quá nhỉ?

Tần Dương chuyển tầm mắt sang Tư Đồ Hương, đây là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, nhưng hắn cứ cảm thấy dường như từng gặp ở đâu rồi.

Tần Dương nhanh chóng hồi tưởng lại tình huống ban nãy. Vừa rồi vào lúc mình đi tới giải vây khi người đàn ông kia quấy rối Hàn Thanh Thanh, dường như khi người phụ nữ kia đi về phía phòng vệ sinh thì có đi ngang qua chỗ của mình?

Lập tức Tần Dương nhìn xuống ly bia trên bàn, giờ thì toàn bộ bia trong ly cũng đã vào trong bụng mình rồi.

Tần Dương vận chuyển nội khí, xem xét tình trạng cơ thể của mình, dường như cũng không có phát sinh tình huống kỳ lạ nào cả.

Chẳng lẽ là mình đa nghi?

Đột nhiên trong lòng Tần Dương xuất hiện cảm giác bất an, dù chỉ là một loại cảm giác mơ hồ, nhưng lại khiến hắn cảm thấy có lẽ mình đã bỏ qua chuyện gì.

Người phụ nữ kia...

Tư Đồ Hương?

Cuối cùng Tần Dương vẫn cảm thấy không yên lòng, quay đầu lại mỉm cười nói:

- Cậu chờ một lúc nhé, tôi sang đằng kia một lát.

Khi Hàn Thanh Thanh vẫn còn đang ngạc nhiên chưa hiểu gì thì Tần Dương đã đứng lên, trực tiếp đi thẳng về phía bên kia, sau đó đứng ở trước mặt Tư Đồ Hương và Chizuru Kanbaru.

Chizuru Kanbaru nhìn Tần Dương, nhíu mày:

- Vị tiên sinh này, có chuyện gì không?

Tần Dương nhìn về phía Chizuru Kanbaru, khẽ hỏi:

- Người Hoa, người Hàn, người Nhật?

Chizuru Kanbaru trầm giọng nói:

- Tôi là người Nhật... Tiên sinh, anh đến vì chuyện ban nãy sao, tôi chỉ hỏi cô ấy một câu, cũng đâu có làm gì, đâu tới mức phải thế này?

Tần Dương cười cười, không nói chuyện, khẽ đảo mắt sang nhìn về phía gương mặt của Tư Đồ Hương.

Tư Đồ Hương đội tóc giả màu đỏ rượu, lại trang điểm rất đậm, rất khó nhận ra được hình dáng ban đầu. Nhưng khi Tần Dương nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô ta, hắn nhận ra được sự quen thuộc từ trong ánh mắt này.

Trang điểm có thể làm cho gương mặt hoàn toàn thay đổi, nhưng là ánh mắt thì sẽ không. Dù cho hiện tại Tư Đồ Hương đang mang kính sát tròng, thậm chí cả mắt cũng đã đổi màu. Đứng xa thì nhất định không thể nhận ra được, nhưng ở tại khoảng cách gần như vậy thì không có chuyện hắn không nhận ra người trước mặt mình là ai.

Tần Dương cực kỳ vô lễ mà xích lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt Tư Đồ Hương.

Tư Đồ Hương cũng không tránh né, trực tiếp nhìn thằng về phía Tần Dương. Trong ánh mắt cô dần xuất hiện thần thái hả hê khó mà che giấu.

Nếu đã muốn phân thắng bại trong trận đấu này thì nhất định cô phải bộc lộ thân phận của mình. Kỳ thực cho dù cô không nói, chắc chắn Tần Dương cũng có thể đoán ra, không phải sao. Dù cô còn chưa nói gì, vì cẩn thận nên Tần Dương cũng đã từ dấu vết để lại mà lần tới tận nơi.

Tần Dương nhìn thấy được vẻ hả hê trong ánh mắt của Tư Đồ Hương, không khỏi cười khan một tiếng.

Hắn từ từ lùi lại, ngồi xuống một chiếc ghế trống gần đó.

- Ly bia kia, bây giờ tôi phun ra có kịp không?

Tư Đồ Hương cười một tiếng rồi nói:

- Cậu phản ứng cũng không chậm, đáng tiếc, cậu vẫn uống ly bia đó rồi.

Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu:

- Hẳn là cô định ở lại chờ xem kịch vui nhỉ. Nếu không thì chỉ cần ban nãy hai người trực tiếp rời đi, thì tôi cũng sẽ không nghi ngờ.

Tư Đồ Hương cười tủm tỉm hỏi:

- Cậu nghi ngờ cái gì?

Tần Dương chỉ vào Chizuru Kanbaru:

- Hắn có bạn gái ngồi ngay bên cạnh, nhưng lại bắt chuyện với bạn gái của tôi. Chỉ riêng chuyện này thôi thì cũng đã hơi không bình thường rồi. Sau đó tôi nhớ lại hình như cô có đi ngang qua chỗ tôi ngồi. Thật ra ban nãy hẳn là hai người đã ở đây nhìn thấy tôi uống ly bia kia rồi, nên ban nãy hai người mới dùng dáng vẻ của người thắng để quay lại. Hai người vốn không hề sợ bị lộ, phải không?

Tư Đồ Hương cười nói:

- Chính xác. Nếu như cậu không uống thì chúng tôi sẽ không trở về nữa, nó quá gây chú ý, mà cậu thì lại là một người rất cẩn thận. Nhưng mà cậu đã uống rồi, vậy thì có bị cậu phát hiện hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Tần Dương cười khổ, cẩn thận?

Nếu như mình thật sự cẩn thận như vậy thì mình cũng đâu có trúng kế?

Chẳng qua chuyện này cũng không thể trách Tần Dương. Hắn đứng dậy đi tới bên kia, cũng chỉ có vài giây đồng hồ, vừa tới nơi hắn lập tức quay người. Hơn nữa hắn tự nhận khi mình đi ra ngoài rất cẩn thận, tuyệt đối không thể bị theo dõi. Nhưng ai mà biết được Tư Đồ Hương lại lặng lẽ tiếp cận mình lúc nào không hay.

Vào lúc thực sự chấp hành nhiệm vụ, nếu như không có mục đích thì hắn tuyệt đối sẽ không tới những nơi như thế này để uống rượu. Bởi vì tại nơi càng có nhiều người thì càng khó đề phòng bẫy rập. Nhưng bây giờ hắn đang đi chơi với Hàn Thanh Thanh, không phải là đang chấp hành nhiệm vụ, cũng sẽ không có xuất hiện nguy hiểm tới tính mạng...

Tần Dương nhìn chằm chằm vào mắt của Tư Đồ Hương:

- Cô cho loại thuốc nào vào ly vậy, đến bây giờ tôi vẫn chưa cảm nhận được cảm giác kỳ lạ nào cả…

Tư Đồ Hương khẽ nở nụ cười hả hê:

- Chẳng qua tôi chỉ dùng gậy ông đập lưng ông. Lần trước cậu cho thuốc mê vào trong đồ uống của tôi, nên tôi bắt chước mà làm theo thôi. Về phần tôi cho cái gì vào, thì cậu sẽ biết ngay ấy mà. Yên tâm, không chết người đâu. Dù sao chúng ta chỉ tranh giành thắng thua, đúng không? Giống như lần trước vậy, nếu như cậu muốn giết tôi, cho một chút Kali xyanua thì chẳng phải rất nhanh sao?

Kali xyanua?

Phải, thứ này quả thật là kịch độc, 50-100 giọt cũng đủ để giết người rồi. Mặc dù kali xyanua có vị đắng của hạnh nhân, nhưng nếu như lượng quá ít, lại thêm bia vốn cũng có vị đắng, vậy thì đúng là khó mà nhận ra được.

Tần Dương nhíu mày:

- Sẽ biết ngay thôi?

Nụ cười nhếch môi của Tư Đồ Hương lộ ra chút tà khí:

- Yên tâm, dù sao cũng không thể để cậu không có chút phản ứng nào mà phán cậu thua được, vậy thì cậu cũng không phục. Cũng phải để cho cậu cảm nhận một chút, biết là mình đã uống cái gì vào, thế mới thua tâm phục khẩu phục được, đúng không?

Tần Dương từ tốn hít một hơi thật sâu:

- Đúng là như thế. Vậy nó không gây thương tổn tới thân thể tôi phải không?

- Không, chỉ làm cho cậu cảm thấy có hơi... ừm, khó chịu. Có lẽ là cảm giác này, Ừm, chắc khoảng nửa giờ là biết. Vì thời gian phát tác của loại thuốc này là nửa giờ. Nếu như tôi là cậu, bây giờ tôi sẽ vào khách sạn, ở yên trong phòng, miễn cho bị mất mặt trước mặt bao nhiêu người ở đây. Chắc cậu cũng không muốn ngày mai mình được lên trang nhất đâu nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment