Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 550 - Chương 560: Chiếc Giường Duy Nhất

Chương 560: Chiếc giường duy nhất
 

Khó chịu?

Không gây hại cho cơ thể?

Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, nét mặt cũng bình tĩnh trở lại.

Hắn cũng đã mơ hồ đoán được mục đích của Tư Đồ Hương. Người phụ nữ này đã ghi hận lần trước mình chuốc thuốc cô ta. Nên lần này cô ta chuốc thuốc mình hẳn không chỉ là muốn gậy ông đập lưng ông, mà e rằng cũng có ý muốn trả thù nữa. Nếu không thì sao không sử dụng loại thuốc có công hiệu nhanh, làm như vậy sẽ dễ khiến cho mình mau nhận thua hơn mà?

Bắt mình phải về phòng trong khách sạn, nếu không ở lại chỗ này thì sẽ bị mất mặt?

Chẳng lẽ là loại thuốc xổ có hiệu quả mạnh?

Thuốc xổ muốn có công hiệu, đúng là phải cần một chút thời gian. Mà như vậy cũng phù hợp với lý do của cô ta.

Tần Dương cũng không hề lo Tư Đồ Hương sẽ giết mình. Thứ nhất hắn tin tưởng tính cách của cô, thứ hai cả hai đều đã ký vào điều lệ. Sư phụ của hai bên đều đã biết, thế nên cả hắn và cô ta đều nhất định phải thi đấu đúng với quy tắc. Nếu như Tư Đồ Hương làm trái với quy tắc muốn giết mình, vậy thì sư phụ Mạc Vũ nhất định sẽ giết chết cô ta, không ai có thể cứu được cô ta, hơn nữa cũng không có ai dám đứng về phía bên đó, nói một chữ "Không".

Nửa giờ, vậy còn kịp. Chẳng phải Connie đã sắp xếp một căn phòng cho mình trong khách sạn này sao?

- Còn một vấn đề nữa, làm sao cô có thể tìm tới đây được. Tôi tự thấy bản thân mình rất cẩn thận, đã xác nhận không có người theo dõi…

Tư Đồ Hương mỉm cười, đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt Tần Dương:

- Chuyện này đương nhiên là bí mật, chẳng lẽ lại đi nói cho kẻ địch của mình biết bí mật chiến thắng sao?

Tần Dương nhíu mày lại, nhanh chóng suy nghĩ.

- Tôi có thể chắc chắn là cô không thể nào trực tiếp theo dõi tôi được. Nhưng cô lại có thể chính xác tìm tới nơi này, mà hiển nhiên cô cũng không thể nào giám sát được cả nhà hàng này. Vậy thì khả năng duy nhất là cô có gắn thiết bị định vị lên người chúng tôi.

Tư Đồ Hương khẽ cười một tiếng nhưng không nói gì cả.

Tần Dương tiếp tục nói:

- Tôi không tin cô có thể lặng lẽ gắn thiết bị định vị lên người tôi, vậy thì đáp án chỉ có thể là Hàn Thanh Thanh. A đúng rồi, tôi đã từng nói cho cô biết chuyện Hàn Thanh Thanh sắp tới. Bằng khả năng của cô, muốn điều tra ra được tin tức chuyến bay của Hàn Thanh Thanh cũng không khó?

Tần Dương nói đến đây, dòng suy nghĩ đã trở nên rõ ràng.

- Cô không biết tôi đang ở đâu, nhưng cô biết tôi nhất định sẽ đi đón Hàn Thanh Thanh. Cho nên cô âm thầm theo dõi khi chúng tôi rời khỏi phi trường, chạy một mạch tới khách sạn. Nhưng hẳn là cô sẽ không theo vào đó. Vậy thì cơ hội duy nhất chính là lúc chúng tôi đi ăn cơm. Bởi vì lúc đó người lái xe không phải là tôi, cô có thể thoải mái bám theo mà không sợ bị tôi phát hiện...

- Chỉ có mỗi lúc đi vào nhà vệ sinh là Hàn Thanh Thanh rời khỏi tầm mắt của tôi. Nên hẳn là cô đã tiếp xúc với cô ấy ở trong đó, sau đó giấu thiết bị định vị lên người cô ấy, rồi nhờ đó mà có thể theo dõi tới tận đây.

- Tôi đoán không sai chứ?

Trong mắt của Tư Đồ Hương toát ra sự khen ngợi khó mà ẩn giấu, khẽ vỗ tay:

- Đặc sắc, đặc sắc! Mặc dù chuyện này đã trôi qua, nhưng cậu lại có thể nói giống như mình tận mắt nhìn thấy vậy. Cậu đúng là một người rất cẩn thận, nói thật, nếu như không phải vì Hàn Thanh Thanh tới, làm cho cậu lộ ra sơ hở, thì thật đúng là rất khó để tìm được cơ hội ra tay với cậu. Bởi ngay cả theo dõi cũng làm không được thì còn nói gì tới ra tay, mà cậu cũng quá cẩn thận, chỉ đi một đoạn đường thôi mà đổi những hai ba cái xe, nên chẳng thể nào theo dõi cậu được.

Tần Dương hít một hơi thật sâu:

- Thôi đi, vẫn là tôi sơ suất.

Tư Đồ Hương cười nói:

- Là người thì ai mà không có lúc chủ quan cơ chứ. Nói theo kiểu của cậu, thật ra giết người là một chuyện rất dễ, có phải không?

Tần Dương bĩu môi. Lời nói của mình bị Tư Đồ Hương trả lại theo kiểu này, định dùng lời nói của mình để làm mình mất mặt đây mà.

Tần Dương đảo mắt sang Chizuru Kanbaru:

- Đây hẳn là vị sử dụng shuriken đã lẻn vào trong phòng tôi nhỉ. Còn có lần tập kích trong khách sạn nữa, phải không?

Tư Đồ Hương thoải mái thừa nhận:

- Phải, là thuộc hạ tôi thu nhận lúc ở Nhật, Chizuru Kanbaru.

Tần Dương nhìn quanh một chút rồi đứng dậy:

- Được rồi. Hi vọng loại thuốc của cô sẽ không khiến tôi quá khó chịu, nếu không thì lần sau tôi nhất định sẽ khiến cho cô phải chịu cảm giác tương tự.

Tư Đồ Hương khẽ nở nụ cười kỳ lạ:

- Yên tâm đi, sẽ không làm cho cậu quá khó chịu đâu. Nhưng nhất định sẽ cho cậu một kỉ niệm khó quên.

Tần Dương đứng dậy, nhanh chóng xoay người rời đi.

Tần Dương trở lại trước mặt Hàn Thanh Thanh, đưa tay kéo Hàn Thanh Thanh lúc này vẫn còn mơ hồ, khẽ nói:

- Chúng ta đi thôi!

Hàn Thanh Thanh mở to hai mắt, vô tình đảo mắt sang phía hai người Tư Đồ Hương, dịu dàng ngoan ngoãn đứng lên:

- Xảy ra chuyện gì vậy, bọn họ có vấn đề?

Tần Dương cười khổ nói:

- Người phụ nữ kia tên là Tư Đồ Hương, chính là đối thủ đánh cược với tôi. Ly bia ban nãy tôi uống đã bị cho thuốc, chúng ta đi về khách sạn trước.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc hỏi:

- Cho thuốc gì vào, nếu không thì chúng ta đi bệnh viện?

Tần Dương lắc đầu nói:

- Không cần phải đi bệnh viện, có quỷ mới biết cô ta cho thứ gì vào. Nói bảo tôi tranh thủ thời gian trở lại khách sạn, để tránh mất mặt. Về khách sạn rồi tính tiếp, hẳn cũng không quá nghiêm trọng, tôi nghi là thuốc xổ.

Hàn Thanh Thanh không hỏi nữa, vội vàng đi theo Tần Dương nhanh chóng rời khỏi quầy bar, sau đó đi về phía thang máy. Trong khoảng thời gian này, Tần Dương vẫn luôn tập trung cảm nhận sự biến hóa của cơ thể mình, nhưng vẫn không cảm nhận được bất kỳ cảm giác khó chịu nào cả.

Thang máy đi thẳng lên phía trên, tới khách sạn Shangrila. Ở quầy tiếp tân, Tần Dương báo ra tên mình rồi hoàn thành thủ tục đăng ký. Sau đó tiếp tục đi thang máy lần thứ hai, tới tầng 48, mở cửa phòng đi vào.

Sau khi đóng kỹ cửa phòng đi vào phòng, bỗng nhiên Tần Dương lại phát hiện một chuyện rất xấu hổ.

Trong phòng vậy mà chỉ có một cái giường!

Giường lớn!

Trước đó lúc thuê phòng, tiếp tân nói chỉ có một phòng, Tần Dương còn tưởng đây là kiểu phòng kép hai giường một phòng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới trong phòng chỉ có một cái giường.

Đây rốt cục là do Connie bất cẩn, hay là cố ý đây?

Cũng giống như hôm nay đặt cho mình và Hàn Thanh Thanh một bữa tối tình nhân vậy, tạo cơ hội cho hai đứa mình sao?

Hàn Thanh Thanh cũng phát hiện ra chuyện này, khuôn mặt lập tức ửng đỏ. Nhưng bây giờ cô cũng không quá quan tâm tới vấn đề này, mà lo lắng chuyện của Tần Dương hơn.

- Cậu cảm thấy thế nào, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Nếu cảm thấy khó chịu thì cứ đến bệnh viện vẫn hơn. Chẳng lẽ cô ta không nói cho cậu biết cô ta dùng loại thuốc gì sao?

Tần Dương giơ tay xem đồng hồ. Từ lúc mình uống xong ly bia kia đến giờ cũng đã gần nửa tiếng rồi, hẳn là thuốc cũng sắp phát tác rồi?

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Tần Dương cảm thấy dường như không khí trở nên nóng hơn, trán liên tục đổ mồ hôi, khắp toàn thân cũng trở nên nóng hừng hực.

- Hình như có hơi nóng. Cậu xem xem nhiệt độ bây giờ là bao nhiêu vậy, chỉnh thấp xuống một chút...

Hàn Thanh Thanh hơi kinh ngạc nhìn Tần Dương, đi tới chỗ máy điều hòa nhiệt độ sát vách tường cửa ra vào:

- Cậu cảm thấy nóng à. Nhiệt độ bây giờ rất mát rồi mà, 22 độ...

22 độ ?

Rất mát ?

Tần Dương đưa tay lau mồ hôi trên trán, lại phát hiện chẳng có chút mồ hôi nào cả. Vậy tại sao toàn thân mình lại nóng tới như vậy cơ chứ?

Tần Dương nhìn cánh tay của mình, lại cởi cúc cổ áo ra, nhìn thử trước ngực. Hắn phát hiện không biết từ khi nào mà phần ngực của mình lại trở nên đỏ như lửa, hơn nữa hắn còn cảm thấy toàn thân nóng rực, dường như càng lúc càng rõ hơn...
Bình Luận (0)
Comment