Chương 561: Bỏ đi, hay là ở lại?
Vào lúc Tần Dương đang xem xét tình trạng của mình, thì Hàn Thanh Thanh cũng nhận thấy được sự bất thường của hắn. Ánh mắt cô toát ra vẻ lo lắng.
- Sao da của cậu lại đỏ như vậy, cậu có làm sao không?
Hàn Thanh Thanh vừa lo lắng hỏi, vừa kéo cánh tay của Tần Dương lại:
- Người cậu nóng quá…
Bàn tay của Hàn Thanh Thanh lành lạnh, vừa mới chạm vào Tần Dương một cái, Tần Dương đột nhiên quay đầu lại nhìn Hàn Thanh Thanh. Đôi mắt của hắn đã chuyển thành màu đỏ, mà thần thái toát ra từ trong ánh mắt hắn làm cho cô hơi sợ.
Hàn Thanh Thanh vô thức thả tay Tần Dương ra, lùi về phía sau một bước. Chợt lại cảm thấy động tác này của mình dường như có hơi kì cục, cô khẽ cắn môi rồi hòi:
- Cậu cảm thấy thế nào?
Tần Dương cố gắng lắc đầu, dường như muốn làm cho mình trở nên tỉnh táo hơn. Hắn giơ tay ra, tự tát vào mặt mình một cái, tiếng bạt tai rất vang dội.
Hành động của Tần Dương làm cho Hàn Thanh Thanh hoảng sợ, cô kêu lên một tiếng.
- Tần Dương, cậu... đang làm gì vậy. Đừng dọa mình, hay là để mình đưa cậu đi bệnh viện?
Tần Dương ngẩng đầu, nhìn về phía Hàn Thanh Thanh, hình như ánh mắt của hắn còn đỏ hơn trước. Hắn cười trông còn khó nhìn hơn cả khóc. Ít nhất ở trong mắt Hàn Thanh Thanh, giờ hắn chả khác nào vừa cười vừa khóc cả.
- Mẹ kiếp. Cuối cùng tôi cũng biết sao Tư Đồ Hương lại cười tà như vậy rồi, không ngờ cô ta dám cho thuốc kích dục vào!
Hàn Thanh Thanh trợn tròn mắt, lập tức khuôn mặt trở nên đỏ bừng:
- A, vậy phải làm sao bây giờ?
Tần Dương cảm giác ngọn lửa trong cơ thể mình càng cháy càng to. Hắn là người tu hành, nên năng lực tự kiềm chế rất mạnh. Nhưng mà đây cũng không phải là thuốc độc, lại cũng không phải là loại thuốc dùng để khống chế như thuốc mê, mà đây là loại thuốc dùng đển kích thích ham muốn của cơ thể - ham muốn tình dục. Hơn nữa thể chất của người tu hành cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều, một khi bị kích thích thì rất khó mà khống chế!
- Cậu đừng lo, bây giờ cậu phải... đi xuống sảnh. Tìm nơi nào thật đông người rồi ngồi đấy, chờ tôi... Sau khi thuốc hết tác dụng, thì tôi đi tìm cậu!
- Ừ!
Hàn Thanh Thanh chỉ ừ một tiếng, nhưng lại không đi đâu cả, nhìn Tần Dương bằng gương mặt ửng hồng:
- Tôi đi, cậu... sẽ ra sao, liệu có xảy ra chuyện gì không? Như trong phim hay nói, không có phụ nữ thì sẽ…
Tần Dương cười như mếu, Hàn Thanh Thanh đúng là ngây thơ mà, nói câu này là ý gì đây?
Giống như trong phim ảnh, không có phụ nữ thì cơ thể sẽ nổ tung mà chết sao?
Nói nhảm!
Tào lao hết sức?
Cùng lắm thì cơ thể không có nơi trút ra, đành phải tự mình tự sướng. Đợi đến khi tinh lực hao hết, thuốc hết hiệu lực, thì xem như xong, chẳng qua quá trình này sẽ rất đau khổ thôi.
Mẹ kiếp, khó trách người phụ nữ điên Tư Đồ Hương kia lại nói là sẽ rất khổ sở?
Đây đâu chỉ là khổ sở?
Lần sau gặp lại, nhất định mình sẽ không tha cho cô ta!
- Không sao, cậu... Ah...
Lại có một luồng chấn động truyền tới não bộ. Cổ họng của Tần Dương truyền ra một tiếng gào như dã thú, hắn khẽ quát:
- Đi mau! Nếu không tôi không khống chế được thì cậu sẽ... xảy ra chuyện đấy!
Hàn Thanh Thanh khẽ cắn bờ môi, đi mấy bước về phía cửa. Nhưng cô lại dừng chân lần nữa.
Cô biết rõ tại giờ phút này nhanh chóng tránh xa Tần Dương mới là hành vi chính xác. Cho dù chưa từng chứng kiến, nhưng cô cũng từng nghe qua, đàn ông khi bị dục vọng chi phối thì sẽ rất đáng sợ, cực kỳ nguy hiểm, bọn họ có thể làm ra chuyện mà lúc tỉnh táo bình thường tuyệt đối không dám làm. Nhưng khi cô nhìn thấy bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, mặt mày đỏ bừng bừng, ánh mắt đỏ rực trông cực kỳ đau khổ của Tần Dương, thì trong thâm tâm cô lại cảm thấy không đành lòng.
- Cậu mau đi đi!
Tần Dương cảm thấy có lẽ mình sắp mất tỉnh táo rồi. Hắn vọt tới, đẩy lưng Hàn Thanh Thanh, muốn để Hàn Thanh Thanh ra khỏi phòng. Nhưng khi bàn tay của hắn vừa chạm tới bờ vai trần trơn bóng trắng trẻo của cô, tay của hắn chợt run lên, toàn thân cũng run bần bật.
Một giây sau, tư thế đẩy Hàn Thanh Thanh của Tần Dương trực tiếp biến thành ôm.
Hắn ôm Hàn Thanh Thanh, cúi đầu xuống hôn lên môi cô một cách điên cuồng.
Hàn Thanh Thanh vội vàng chưa kịp làm gì, suýt nữa thì toàn thân cô đã ôm trọn vào lòng hắn. Cô vùng vẫy một hồi, nhưng Tần Dương lại là một người tu hành, thể lực vô cùng mạnh mẽ, một cô gái bình thường như cô sao có thể thoát ra được?
Tần Dương hôn rất thô bạo, hơn nữa hiển nhiên nhiêu đây chưa đủ làm hắn thỏa mãn, rất nhanh, hắn vươn mạnh tay về phía ngực Hàn Thanh Thanh.
- A, đau!
Động tác thô bạo của Tần Dương đã làm đau Hàn Thanh Thanh, cô kêu lên một tiếng đau đớn.
Tiếng kêu này rơi vào trong tai Tần Dương tựa như một tiếng sấm, lập tức làm cho người sắp rơi vào hố sâu dục vọng như Tần Dương tỉnh táo lại.
Hai con mắt đỏ bừng của Tần Dương nhìn về phía Hàn Thanh Thanh trong lòng mình. Hắn vô thức thả Hàn Thanh Thanh ra, lui về phía sau hai bước, rồi lại tát lên mặt mình một cái. Nhưng cơn đau truyền tới từ trên mặt cũng không làm cho hắn tỉnh táo được là bao.
Tần Dương lập tức lao vào phòng vệ sinh, sập cửa ầm một tiếng, khóa trái.
- Ra ngoài! Không được nói chuyện với tôi nữa!
Tần Dương gầm lên một tiếng, sau đó nhanh chóng mở vòi sen. Dòng nước lạnh chảy xuống ào ào, xối thẳng xuống mặt Tần Dương.
Bên ngoài phòng tắm, Hàn Thanh Thanh vẫn chưa tỉnh hồn lao ra mở cửa phòng. Đang định ra ngoài, thì trong phòng tắm truyền tới tiếng gào trầm thấp tràn ngập đau khổ của Tần Dương.
Hàn Thanh Thanh ngừng chân lại, khẽ cắn bờ môi, trên gương mặt xuất hiện vẻ do dự
Thật sự cứ rời đi như vậy sao?
Mặc kệ một mình Tần Dương ở lại đây chịu đựng đau đớn sao?
Hàn Thanh Thanh cũng không do dự quá lâu. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi sau, Hàn Thanh Thanh quay trở về phòng, sau đó đóng cửa lại.
Cô không lại gần phòng tắm, mà khẽ đi tới chỗ chiếc giường, cởi giày ra, rồi leo lên giường, yên tĩnh nghiêng người nằm lên đó.
Ngoài cửa sổ chính là cảnh đêm Luân Đôn rực rỡ làm lòng người say mê, còn có bầu trời tràn đầy ánh sao kia nữa. Dường như đều đang ở ngay trước mặt, tất cả mọi thứ đều cực kỳ mỹ lệ.
Khi Hàn Thanh Thanh nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, vẻ do dự trên gương mặt cô dần biến mất, được thay thế bởi sự bình tĩnh.
Cô yên lặng chờ đợi.
Cô đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Cô không đi gõ cửa phòng tắm, cánh cửa phòng tắm kia chính là phòng tuyến tâm lý cuối cùng của cô. Cô đang chờ Tần Dương mở nó ra.
Chỉ cần Tần Dương thực sự không chịu được nữa, lao ra, vậy thì mặc kệ sau đó xảy ra chuyện gì, Hàn Thanh Thanh cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng. Dù sao mất đi lần đầu ở một nơi tuyệt đẹp như vậy, không cần biết cuối cùng mình có thể gắn bó suốt đời với cậu ấy hay không, thì cũng không quan trọng nữa. Mình và Tần Dương đã trải qua nhiều nguy hiểm như vậy, từng cùng sống cùng chết với nhau, hơn nữa mình cũng thích hắn. Vậy thì bất kể giữa mình và hắn có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì mình cũng sẽ không hối hận.
Hắn sẽ không chịu đựng được, sẽ lao ra sao?