Chương 562: Nhu tình
Có lẽ Tần Dương không biết rằng Hàn Thanh Thanh không hề rời đi. Cũng có lẽ là hắn nghe được tiếng bước chân Hàn Thanh Thanh trở về nhưng lại cố gắng khống chế bản thân không rời khỏi phòng tắm.
Hàn Thanh Thanh nằm ở trên giường, nghe thấy âm thanh trầm thấp đầy kiềm chế của Tần Dương từ trong phòng tắm kèm theo tiếng nước xối xả mà cảm thấy đau lòng.
Chắc chắn hắn rất thống khổ.
Hàn Thanh Thanh ngồi dậy, khuôn mặt đỏ bừng, cắn chặt bờ môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm nhưng rốt cuộc cũng không hề bước đến.
Có thể ngồi yên tĩnh ở đây đã là một sự đấu tranh tâm lý rất gian nan của cô. Nhưng cô vẫn chưa đủ dũng khí để trực tiếp lao đầu vào “cơn bão”.
Thời gian trôi qua từng khắc, thanh âm trầm thấp của Tần Dương dần lắng xuống.
Qua một lúc sau, tiếng nước cũng đã ngừng.
Cánh cửa phòng tắm mở ra, Tần Dương cởi trần, quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Ánh mắt của hắn đỏ ngầu, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi rã rời thế nhưng sắc hồng trên người đã gần như biến mất.
Tần Dương thấy Hàn Thanh Thanh đang yên lặng nằm ở trên giường. Lúc này cô cũng đang nhìn hắn. Khuôn mặt của cô ửng hồng, ánh mắt căng thẳng không yên, khẽ cắn bờ môi đầy ngượng ngùng.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Trên mặt Tần Dương toát ra một nụ cười ôn hòa nhưng không che giấu nổi vẻ mệt mỏi:
- Lá gan của cậu lớn thật, không sợ tôi không kiềm chế được “thú tính” à?
Hàn Thanh Thanh không đáp lời Tần Dương mà chỉ nhẹ nhàng hỏi:
- Cậu, cậu không sao đúng không?
Tần Dương ừm một tiếng, cười đáp:
- Không sao, chỉ là toàn thân mệt mỏi vô lực.
Tần Dương mở cửa tủ quần áo, lấy bộ quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm thay. Sau khi đi ra, hắn nói:
- Quần áo của tôi đã ướt cả rồi. Cậu gọi cho phục vụ phòng để họ giặt giùm với, nếu không ngày mai không có gì mà mặc.
Hàn Thanh Thành ừm một tiếng, cầm điện thoại lên quay số của phục vụ phòng.
Cả người Tần Dương hiện tại đều mềm nhũn. Hắn khó nhọc đi đến bên giường rồi nằm thẳng cẳng, thở ra một hơi nặng nề.
- Hiện tại tôi chỉ muốn tóm lấy Tư Đồ Hương rồi đánh cho cô ta một trận. Cô ả đúng là điên khùng mà.
Hàn Thanh Thanh nghe thấy Tần Dương nói thế thì trong lòng muốn bật cười.
Rõ ràng đây là trận đấu nghiêm túc mà cuối cùng lại biến thành thế này. Dù Tần Dương là bạn mình nhưng trong lòng Hàn Thanh Thanh vẫn thấy chuyện này rất khôi hài.
Khóe miệng của cô nhếch lên, tạm thời không biết nói gì nên đành cúi đầu cắn chặt môi để nhịn cười.
Tần Dương vừa rồi nhìn thấy Hàn Thanh Thanh nằm ngoan ngoãn ở trên giường, không hề rời khỏi như lời mình nói, thì trong lòng hắn cũng hiểu một vài chuyện. Sự cảm kích và tình cảm dịu dàng dành cho cô càng trở nên sâu sắc hơn.
Tần Dương nói khẽ:
- Phòng này chỉ có một cái giường nhưng nó cũng rất lớn. Hôm nay chúng ta tạm ngủ chung nhé. Dù sao hiện tại tôi cũng đang mệt gần chết, lát nữa chắc chắn sẽ ngủ như con heo nên không thể sàm sỡ hay xơ múi gì được đâu.
Khuôn mặt của Hàn Thanh Thanh đỏ bừng, không đáp lại mà chỉ ừm một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
So với việc vừa rồi chấp nhận có thể hiến dâng tất cả thì việc ngủ chung một giường bây giờ không phải là cái gì to tát. Hai người đã từng lênh đênh trên biển lớn, trải nghiệm sinh tử ở núi cao, ôm ấp nhau cũng không ít.
- Vậy cậy đi ngủ trước đi. Tôi sẽ lấy quần áo ướt của cậu đưa cho phục vụ phòng. Sau khi tôi tắm xong thì mới đi ngủ.
- Oke, làm phiền cậu vậy.
Cả thể xác và tinh thần của Tần Dương đều mệt mỏi nên cũng không khách sáo với Hàn Thanh Thanh. Nhưng trước khi nhắm mắt đi ngủ thì hắn vẫn cố dặn một cậu:
- Đưa đồ cho nhân viên phục vụ xong thì nhớ khóa trái cửa phòng.
Mặc dù lần này xem như Tần Dương đã thua nhưng có trời mới biết Tư Đồ Hương còn có thể làm ra những chuyện điên rồ gì?
- Ừ.
Hàn Thanh Thanh cầm áo choàng tắm đi vào phòng vệ sinh rồi cầm bộ quần áo ướt sũng của Tần Dương lên vắt cho khô. Sau đó cô tìm một chiếc túi để bỏ tất cả vào. Nhưng khi nhìn thấy chiếc quần lót ướt sũng thì mặt cô hơi đỏ lên.
Cô do dự một chút rồi mặc kệ khuôn mặt đỏ bừng mà cúi xuống cầm lên, dùng xà phòng rửa sạch những “tàn tích” rồi cho vào cái túi. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Hàn Thanh Thanh mang quần áo giao cho nhân viên phục vụ, đưa tiền boa và dặn mang trả đồ vào chín giờ sáng mai. Cuối cùng cô đóng cửa lại và khóa trái.
Lúc Hàn Thanh Thanh trở lại giường ngủ thì đã thấy Tần Dương đang ngày khò khò. Cả người hắn ngủ ngoan như một đứa trẻ.
Hàn Thanh Thanh ngây ra nhìn khuôn mặt của Tần Dương suốt hai phút rồi mới cắn răng đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong, Hàn Thanh Thanh mặc áo choàng tắm trở lại giường.
Cô lặng lẽ nằm xuống, lắng nghe tiếng hít thở đều của Tần Dương mà cảm thấy tâm trạng của mình trở nên nhẹ nhõm.
Hôm nay quả là một ngày không tầm thường.
Đi dạo cùng công chúa ở hoàng cung, uống trà chém gió cùng nữ hoàng, ăn tối tại tòa tháp cao và đẹp nhất Tây Âu, rồi cùng với Tần Dương trải nghiệm một biến cố mà có lẽ cả đời sẽ không bao giờ quên. Mà Tần Dương còn hôn mình và lần mò sờ mó bộ ngực của mình nữa …
Mặc dù cuối cùng không có chuyện gì vượt quá giới hạn phát sinh nhưng Hàn Thanh Thanh cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Tần Dương đã tiến được một bước dài.
Bước tiến này cô có thể cảm thụ được ở trong ánh mắt nhu tình mà Tần Dương nhìn mình. Có lẽ hắn hiểu được giá trị của việc mình không rời đi mà yên lặng nằm trên giường. Hơn nữa hắn là người tu hành, những hành động của mình hắn chắc chắn đều biết hết.
Chắc chắn hắn biết rõ bản thân mình ở trong phòng chứ không rời đi. Thế nhưng hắn thà rằng chịu khổ một mình ở trong phòng tắm chứ không muốn để mình phải chịu đựng, hoặc có lẽ hắn không muốn lấy đi tấm thân trong trắng của mình trong tình huống này. Nhiêu đó đủ thấy hắn rất quan tâm đến mình.
Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương đang ngủ ở bên cạnh, khẽ cắn môi rồi nhích từng tí một về phía hắn. Mãi đến khi thân thể của cô khẽ chạm vào lưng Tần Dương thì mới dừng lại.
Dù chỉ là chạm nhẹ nhưng trong lòng của Hàn Thanh Thanh dân gleen cảm giác an toàn và bình yên. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt nhưng phát hiện ra mình không tài nào ngủ được vì trong đầu đang quẩn quanh toàn là những ý nghĩ lạ kì.
Vừa rồi hắn làm gì trong phòng tắm nhỉ?
Nếu đây là thuốc kích dục thì chắc chắc phải phát tiết ham muốn ấy ra đúng không?
Có lẽ vừa rồi hắn đã “phát tiết” một mình?
Không biết lúc “phát tiết” hắn nghĩ đến ai? Có nghĩ đến mình không?
Khuôn mặt của Hàn Thanh Thanh hơi đỏ, thân thể cũng nóng hơn một chút, trong lòng cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Vừa rồi mình nghĩ cái gì thế?
Hai tay của Hàn Thanh Thanh che kín mặt. Đúng lúc này Tần Dương trở mình, đặt một tay lên eo của cô.
Thân thể của Hàn Thanh Thanh cứng ngắc, nhìn Tần Dương thì thấy hắn đang ngủ. Có lẽ đây chỉ là hành động theo bản năng trong lúc hắn ngủ mà thôi.
Hàn Thanh Thanh cắn bờ môi, dứt khoát đẩy thân thể của mình tiến đến nằm tronj trong lồng ngực của Tần Dương rồi nhắm mắt lại…