Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 571 - Chương 581: Nhân Họa Được Phúc

Chương 581: Nhân họa được phúc
 

Việc Hàn Thanh Thanh lo lắng rõ ràng là không cần thiết. Từ đầu tới cuối, Mạc Vũ đều không nói gì, hơn nữa thái độ cũng rất hòa nhã thân thiện với cô.

Chỉ có Tần Dương xui xẻo thì vẫn cứ thực hiện vòng tuần hoàn hết nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó lại chưng nóng đến gần chết, rồi lại bổ sung năng lượng, nghỉ ngơi dưỡng sức, rồi lại chưng nóng gần chết vòng đi vòng lại như vậy.

Tinh thần của Tần Dương từ chỗ "Sắp chết" chuyển biến tốt dần lên quá trình tuần hoàn kia, cặp mắt vốn suy yếu thất thần, dần dần trở nên sáng sủa hơn.

Arras vẫn luôn túc trực ở bên cạnh theo dõi từng chuyển biến của Tần Dương, trong lòng tràn đầy cảm giác kinh ngạc và chấn động.

Khi Mạc Vũ kết luận quá trình trị liệu đã kết thúc, Arras vẫn một mực nhẫn nại chờ đợi. Nhưng rốt cuộc thì cũng không nhẫn nại được nữa. Ông tức tốc đưa Tần Dương đến bệnh viện, kiểm tra qua một lượt.

Đối với hành động này, Mạc Vũ cũng không ngăn cản. Ông cũng muốn xem số liệu cụ thể và chi tiết hơn chút, vì những số liệu này cũng không thể dựa vào kết quả kiểm tra của ông mà ra được, nhất định phải dựa vào thiết bị y học tiên tiến.

Trông thấy Mạc Vũ vui mừng phấn khởi quay lại bệnh viện, ánh mắt các bác sĩ trước đó đã tham gia chẩn cứu cho Tần Dương trợn tròn cả ra.

Vậy là xong rồi sao?

Ban đầu lúc Mạc Vũ để cho Tần Dương xuất viện, ánh mắt mọi người nhìn Tần Dương giống như là nhìn một bệnh nhân sắp chết rồi vậy. Nhưng không ngờ thoáng cái người ta đã vui vẻ quay lại, vậy khác nào như một cái tát đánh vào mặt chứ.

Sau khi hết chấn động, mọi người đều rất hiếu kỳ muốn biết tình trạng cơ thể hắn rốt cuộc ra sao rồi?

Đội ngũ y sĩ tiến hành kiểm tra từng hạng mục một cho Tần Dương, làm một cuộc kiểm tra tổng quát 360 độ cho hắn. Nhìn vào kết quả kiểm tra, tất cả mọi người, trong đó bao gồm cả Arras, đều mở to hai mắt, lộ ra vẻ thật không thể tin vào mắt mình.

Trong cơ thể Tần Dương đã không còn bất cứ độc tố gì nữa, độc tố kỳ lạ trước đó đã xâm nhập vào toàn bộ các tế bào, tràn ngập lục phủ ngũ tạng của thân thể Tần Dương bây giờ đã hoàn toàn không thấy. Không những như thế, các cơ năng trong cơ thể Tần Dương lúc này, còn mạnh hơn trước đó chí ít gấp đôi, hoặc thậm chí còn nhiều hơn.

- Điều này thật không thể tưởng tượng nổi!

Arras nói nhỏ một câu, đưa báo cáo kết quả kiểm tra trong tay cho Mạc Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt đầy sự sùng bái:

- Mạc tiên sinh, y thuật của ông thực sự là quá thần kỳ!

Mạc Vũ cười cười:

- Anh quá khen rồi, tiến sĩ, đây chỉ là phương thức trị liệu đặc biệt được lưu truyền từ xưa tới nay ở Hoa Hạ mà thôi. Chuyên để trị những triệu chứng bệnh đặc thù hơn một chút. Đối với những chứng bệnh thông thường, có lẽ phương thức áp dụng của chúng ta sẽ có chỗ khác biệt, nhưng trên nguyên lý y học thì đều giống nhau cả, cũng không phân biệt cao thấp.

Mạc Vũ cẩn thận kiểm tra báo cáo kết quả của Tần Dương, gật gật đầu hài lòng, quay đầu đưa báo cáo đó cho Tần Dương xem.

- Được rồi, độc tố đã được thanh trừ hết, tiểu tử con lại vượt qua một kiếp nạn rồi.

Tần Dương cười tủm tỉm nói:

- Con biết sư phụ đã ra tay thì không có bệnh tật gì làm khó được người cả. Cảm ơn sư phụ lại cứu con thêm một lần nữa.

Mạc Vũ bình thản cười nói:

- Chuyện nhỏ, đây cũng chỉ chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa bây giờ con coi như là trong cái rủi mà có cái may đó.

Ánh mắt Tần Dương đang nhìn tờ báo cáo liền ngẩng đầu lên, biểu lộ có chút hơi nghi hoặc:

- Trong cái rủi có cái may?

Mạc Vũ chỉ vào báo cáo trong tay Tần Dương:

- Trên báo cáo không phải viết đó sao. Các cơ trong cơ thể con đều mạnh hơn gấp đôi so với trước, hơn nữa ta quan sát thấy thay đổi này vẫn đang tiếp tục diễn ra, sau này chắc chắn con sẽ cảm nhận rõ ràng hơn.

Tần Dương giơ tay mình lên, dùng sức nắm chặt nắm đấm lại, đánh vào không khí một quyền. Nghĩ nghĩ rồi lại lặp đi lặp lại tay trái tay phải đánh hai quyền, ánh mắt hơi hơi sáng lên.

- Hình như có lực hơn, tốc độ cũng nhanh hơn. Có điều cụ thể còn phải kiểm tra lại mới biết được...

Mạc Vũ gật đầu:

- Đúng vậy, thực lực chắc có tăng lên. Nhưng sự tăng lên này không phải từ nội khí của con tu hành mang lại, mà là do tố chất bên trong cơ thể con mang lại. Phải nói thế nào nhỉ, nói đơn giản thì con có thể hiểu theo cách là trong cơ thể con tự sản sinh ra một sự thay đổi như người tu hành phương Tây và cấp độ được nâng cao hơn ở một chừng mực nào đó.

Mắt Tần Dương sáng lên:

- Trải qua chuyện này, không ngờ còn có tác dụng như vậy nữa?

Mạc Vũ cười cười nói:

- Chắc là vậy, cho nên ta cũng rất hiếu kỳ đối với những con quái thú làm con gặp nạn trước đó. Nếu như có thể, ta muốn được nhìn tận mắt những con quái thú đó, coi như tăng thêm chút kiến thức.

Tần Dương nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn về phía Connie.

Kho báu này năm đó là được Hoàng gia Anh lưu lại, bây giờ được bọn họ thám hiểm tìm ra bảo tàng, việc này cũng đã được báo cáo lên trên, vậy việc tiếp theo nhất định sẽ được bên Anh quốc tiếp quản. Nếu muốn tiếp tục vào lại kho báu, tất nhiên phải được người bên phía Connie cho phép mới vào được.

Connie không hề do dự trả lời:

- Tôi sẽ xin phép giúp mọi người, chắc cũng không có vấn đề gì đâu.

Tần Dương cười nói:

- Được, vậy làm phiền cô rồi.

Tần Dương bình phục trở lại, Connie cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn:

- Khách khí cái gì, nếu không phải có cậu, thì tất cả chúng tôi đã không về được rồi. Giáo sư, Allen, thậm chí Thượng Tá Harry tất cả bọn họ đều vô cùng cảm kích cậu đấy.

Connie đi sang một bên gọi điện thoại, rất nhanh đã có kết quả.

- Không thành vấn đề. Sơn động đó bây giờ đã được Quân Đội tiếp quản. Có điều do có những con quái thú chưa rõ nguyên nhân đó nên bọn họ cũng chưa vội tấn công, chờ sau khi cục đặc vụ phái nhân viên tới, mới có thể tiến hành khai quật sơn động. Ứớc chừng ngày mai mới bắt đầu hành động, ngày mai chúng ta có thể đi trực thăng qua đó.

Cục đặc vụ?

Tần Dương cười cười, sảng khoái nói:

- Được. À đúng rồi, lần này chắc các cô không cần phải đi nữa chứ?

Connie cười nói:

- Ừ, tôi và Hàn Thanh Thanh không đi nữa, tránh gây thêm phiền phức cho mọi người. Chúng tôi ở Luân Đôn đợi cậu, Thượng Tá Harry cũng ở bên đó, cậu cứ đến tìm ông ấy là được.

- Được!

Sau khi rời khỏi Y Viện, trở lại tòa thành, Mạc Vũ gọi Tần Dương tới phòng của ông.

- Bây giờ con cảm thấy cơ thể mình như thế nào?

Tần Dương cử động cơ thể, khuôn mặt phấn chấn nói:

- Con cảm thấy người tràn đầy sức mạnh. Phải, cảm thấy tinh lực rất dồi dào.

Mạc Vũ vươn bàn tay ra, lòng bàn tay hướng về phía Tần Dương:

- Nào, vận nội khí, dốc toàn lực ra.

Mạc Vũ là người tu hành cực giỏi thuộc đại thành cảnh giới, đương nhiên Tần Dương không lo sẽ làm Mạc Vũ bị thương, lập tức né người sang một bên, khẽ quát một tiếng:

- Sư phụ, cẩn thận!

- Phập!

Một tiếng nổ giòn vang phát ra trong lòng bàn tay Mạc Vũ, thân hình Mạc Vũ lay qua lay lại một cái, trên mặt toát ra vẻ “quả nhiên đúng là như suy đoán của ông”.

Tần Dương thấy sư phụ đón một quyền công kích chí ít lực phải nặng mấy trăm cân của hắn mà nhẹ tựa như không. Thân thể chỉ hơi lung lay thôi, trong lòng âm thầm chấn kinh đối với sức mạnh của người tu hành xuất sắc thuộc đại thành cảnh giới như ông. Chỉ có điều cái hắn chờ mong hơn đó chính là lời bình tiếp theo sau của sư phụ.

- Sư phụ, thế nào?

Mạc Vũ cử động bàn tay của mình, cười nói:

- Đúng như dự đoán của ta. Thực lực của con bây giờ là trung thập tam huyệt. Vừa mới nhập môn tiểu thành cảnh giới, nếu là con của trước đây, tuyệt đối không đánh ra lực này, bây giờ thực lực của con chí ít có thể sánh ngang một tu hành giả thuộc trung thập lục huyệt mà phải vận hết nội khí toàn lực mới xuất ra được một quyền như vậy.

Mắt Tần Dương sáng lên:

- Lợi hại như vậy sao?

Trong ánh mắt của Mạc Vũ cũng có mấy phần hi vọng:

- Cho nên ta mới nói là con trong cái họa có cái may, đây cũng là nguyên nhân mà ta muốn đi tới chỗ đó để kiểm xem thử. Cơ thể con xảy ra thay đổi đặc biệt kỳ dị như vậy, hơn nữa sự thay đổi này chắc là chỉ mới bắt đầu, không chừng càng về sau càng ngày sẽ càng mạnh hơn, chỉ có điều ta cũng không biết chính xác loại thay đổi này sẽ đi theo hướng nào, có tác dụng phụ gì hay không...
Bình Luận (0)
Comment