Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 575 - Chương 585: Có Một Không Hai

Chương 585: Có một không hai
 

Ba người nhanh chóng lùi về phía sau, trong ánh mắt đều có phần hoảng sợ.

Mặt nước đen kịt đột nhiên nổi lên một ngọn núi thịt, có bảy tám cái xúc tu dài khoảng 20-30 mét đang liên tục đập xuống mặt nước, trông rất đáng sợ, lại còn ẩn chứa một loại dã tính điên cuồng.

Trên mặt nước màu đen có nhiều nơi xuất hiện màu đỏ sẫm. Hiển nhiên, con quái vật khổng lồ này đã bị thương bởi vụ nổ ban nãy.

Lucas trợn tròn mắt nói:

- Oh my God, sao lại có thể có bạch tuộc lớn như vậy. Rốt cục con vật này đã sống bao nhiêu năm rồi vậy?

Hans tức giận nhìn chằm chằm vào con bạch tuộc đang vùng vẫy ở mặt nước, bỗng nhiên sinh lòng ác độc nói:

- Xem ra nó còn chưa chết. Để tôi cho nó thêm một phát RPG, cho nó đi luôn!

Hans quay người đi lên dốc lấy vũ khí, còn hai người Mạc Vũ và Lucas thì đứng nguyên ở chỗ cũ quan sát con bạch tuộc này.

Uy lực của lựu đạn cực kỳ lớn, ít nhất Mạc Vũ cũng thấy được bạch tuộc bị nổ đứt vài xúc tu. Chỉ là phần lớn cơ thể của bạch tuộc ở dưới nước, chìm chìm nổi nổi, nên khó lòng nhìn rõ được thương thế của nó ra sao, cũng không biết nó có bị chết vì vết thương như vậy không.

Động tác của Hans rất nhanh, trong chớp mắt, anh ta đã vác một khẩu súng trở về.

- Cho nó biết thế nào là hung ác!

Hans vác một khẩu RPG trên vai, nhắm thẳng về phía con bạch tuộc đang vùng vẫy trên mặt nước kia. Khi con bạch tuộc khổng lồ này lại nổi lên mặt nước lần nữa, Hans bóp cò súng.

Đạn hỏa tiễn bay ra, kéo theo một cái đuôi lửa đập chính xác vào trên người con bạch tuộc khổng lồ.

"Đoàng!"

Một cột lửa cao mấy mét bùng lên, ngọn lửa tỏa ra ánh sáng chiếu rọi khắp xung quanh, cũng bao phủ phạm vi hơn mười mét xung quanh.

Trong nháy mắt, xúc tu của con bach tuộc khổng lồ bĩ cháy thành tro, thân thể to lớn của con bạch tuộc này cũng bị thủng một lỗ lớn. Trong không khí tràn ngập mùi thịt bị nướng khét.

Toàn bộ xúc tu của bạch tuộc chìm vào trong nước, nó cố gắng vùng vẫy thêm mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không thể nào động đậy nữa...

Con bạch tuộc lớn như vậy tuyệt đối là một bá chủ, một quái vật cực kỳ lợi hại. Phỏng chừng cho dù có ba Mạc Vũ thì cũng không phải là đối thủ của nó. Nhưng dưới uy lực của lựu đạn và súng phóng tên lửa thì tên bá vương dưới nước này cũng đành phải chào thua.

Tần Dương đứng ở phía trên, nhìn thấy hình ảnh từ máy tính giám sát, trong lòng rung động không thôi.

Không ngờ ở trong hang động này lại có một cái hồ nước to đến như thế. Hơn nữa trong đầm nước này chẳng những có nhiều quái thú, mà còn có một con bạch tuộc khổng lồ nữa. Không biết ở trong cái hồ nước diện tích không rõ này, liệu có còn loại sinh vật khủng bố nào khác nữa hay không?

Ở bên dưới gây ra chấn động rất lớn, làm cho những con quái thú mọc gai xương kia chạy trốn tán loạn, nhất thời toàn bộ khu vực hồ nước đều chìm vào tĩnh lặng.

Tuy con bạch tuộc này đã chết, nhưng mọi người vẫn không dám tùy tiện lại gần hồ nước. Có quỷ mới biết trong hồ có còn con quái vật nào khác nữa hay không?

- Tạm thời cứ như vậy đi. Cái hồ này rất kỳ lạ, chỉ dựa vào ba người chúng ta thôi thì không thể nào kiểm tra hết được, e rằng phải nhờ vào thiết bị dò xét thôi.

Lucas đồng ý:

- Dù sao công việc của chúng ta chỉ là giúp bọn họ đi lấy kho báu về. Còn về bí mật của cái hồ này, thì ai mà có hứng thú cơ chứ. Ai thích thì cứ tới tìm hiểu đi, tạm thời chúng ta không cần phải để ý tới.

Vốn Mạc Vũ cũng chỉ muốn tới tìm hiểu một chút về đám quái thú và lấy một ít tiêu bản để nghiên cứu mà thôi, bây giờ cũng đã lấy được, đương nhiên ông cũng không muốn tiếp tục tham gia vào nữa. Dù sao cho dù trong cái hồ nước này còn có loại quái thú nào đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì tới ông, cho dù ở bên trong có thứ gì kỳ lạ thì có người của Cục Đặc Biệt ở đây, cũng không tới phiên ông ra tay.

- Thứ tôi muốn đã tới tay, tôi không có ý kiến.

Hans liếc mắt nhìn bó gai xương ở dưới chân Mạc Vũ, gật đầu nói:

- Được, vậy chúng ta rút lui trước đi, trông chừng giúp bọn họ vận chuyển đồ đạc lên. Đã đánh một trận ầm ĩ như vậy, chắc bọn chúng cũng không dám đi ra nữa đâu.

Ba người quay lại phía trên, Hans vẫy tay với thượng tá Harry rồi nói:

- Anh bảo các binh sĩ xuống dưới vận chuyển mấy thứ kia lên đi. Chúng tôi thủ ở chỗ này những con quái vật kia không dám đi ra đâu.

Harry Thượng Tá gật đầu:

- OK!

Thượng tá Harry dẫn theo mọi người đi tới cái hang kia. Ông tự tay niêm phong từng cái rương lại, sau đó để cho các binh sĩ vận chuyển lên phía trên.

Hai người Hans và Lucas còn cảm thấy hứng thú với mấy cái rương này nên nhìn tới nhìn lui, còn Mạc Vũ thì chẳng thèm quan tâm, chỉ đứng ở trên cao, nhìn xuống bóng tối ở phía dưới. Ở dưới chân ông có để một bó gai xương.

Tần Dương ngồi xổm ở trước bó gai xương, cẩn thận kiểm tra, có hơi khó hiểu hỏi:

- Những cái gai xương này đều rất cứng, rất chắc. Chẳng lẽ sau khi đâm vào trong cơ thể thì sẽ sinh ra biến hóa gì khác sao?

Mạc Vũ không nhìn nữa, cười nói:

- Phải sau khi làm thí nghiệm thì mới biết được. Chẳng qua ta đã từng suy nghĩ, có lẽ con quái thú mà con gặp phải là một cá thể đặc thù. Nếu không thì loài quái thú này quả thật rất có giá trị nghiên cứu.

Tần Dương rất đồng ý, là, nếu thật sự loại độc trong cơ thể loài quái thú này có thể làm cho cơ thể tiến hóa với tốc độ nhanh như gió, vậy thì dù cho nó có là độc đi chăng nữa thì giá trị vẫn rất tuyệt vời. Dù sao chỉ cần thông qua nghiên cứu thì việc hóa giải loại độc này chỉ là vấn đề thời gian. Mà một khi có thể chiết xuất hoặc là tạo ra loại thuốc có thể khiến cho cơ thể con người tiến hóa kia, vậy thì có thể đề cao sức chiến đấu tổng thể của cả một quốc gia, thậm chí có thể làm cho toàn nhân loại tiến bộ nữa.

Nếu như có thể lấy được một số thứ từ trong những cái gai xương mà Mạc Vũ thu thập được này rồi sau đó giao cho quốc gia, vậy đây chắc chắn là một chiến công vô cùng to lớn. Đồng thời đây cũng là một cống hiến vô cùng vĩ đại với Hoa Hạ.

Các binh sĩ chia làm hai người một tổ vận chuyển những cái rương gỗ này. Rất nhanh chóng, toàn bộ rương trong hang động đều được di chuyển hết ra ngoài, mấy người Mạc Vũ cũng rút lui theo.

Cái hang này vẫn sẽ được bảo vệ như cũ, còn phải chờ một số bộ ngành liên quan tới nghiên cứu. Dù sao ở dưới đây có một cái hồ nước cực kỳ lớn, không có chuyện không có người tới đây nghiên cứu một phen.

Chẳng qua những chuyện này cũng không liên quan gì tới Tần Dương và Mạc Vũ nữa. Dù sao thì hai người cũng không phải là người Ingalls, cũng không thể tiếp tục tham gia vào thêm, sau khi mang bó xương gai kia, hai người lên máy bay trực thăng rời đi.

Hai người Hans và Lucas nhiệt tình đưa hai người lên máy bay trực thăng. Một lần nữa, Hans trịnh trọng cảm ơn Mạc Vũ, thái độ chân thành, so với thái độ kiêu ngạo lúc trước cứ như là hai người khác nhau vậy.

Sau khi trở lại Luân Đôn, Mạc Vũ tìm được một phòng nghiên cứu, lấy ra vài cái gai xương để cho bọn họ tiến hành phân tích.

Ngay ngày hôm sau đã có kết quả phân tích, những cái gai xương này đều cực kỳ cứng, chắc. Cứng chắc như là kim loại, chất lỏng bên trong gai xương cũng đã được phân tích, nhưng cũng không phát hiện ra bên trong có thứ gì có thể làm cho con người tiến hóa hay trúng độc, chất lỏng bên trong chỉ là tủy trong xương mà thôi.

Sau khi nhận được kết quả phân tích, vẻ mặt của Mạc Vũ cũng trở nên hơi kỳ lạ.

- Xem ra con cũng rất may mắn đấy. Con quái thú có gai xương đâm vào thì hóa mềm kia chắc chắn là một giống đặc biệt trong loài quái thú gai xương này. Nên e rằng thứ độc dược có thể gia tăng thể chất cho con kia cũng chỉ có mình con có mà thôi.

Hơi dừng lại một chút, Mạc Vũ khẽ cười rồi nói:

- Ở một mức độ nào đó mà nói, con là độc nhất vô nhị!
Bình Luận (0)
Comment