Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 576 - Chương 586: Sắp Có Con Dâu Vào Nhà?

Chương 586: Sắp có con dâu vào nhà?
 

- Lần này khiến các cậu trải qua chuyện nguy hiểm như vậy, thiếu chút nữa mất mạng, thật sự rất xin lỗi.

Sân bay London, Connie kéo tay Hàn Thanh Thanh, mặt đầy áy náy.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Không cần xin lỗi, tôi nghĩ kí ức này nhất định là là điều không thể xóa nhòa trong cuộc đời tôi. Tuy có nguy hiểm nhưng khi hồi tưởng lại có một cảm xúc khác.

Connie buông tay Hàn Thanh Thanh, quay đầu đưa hai tay nhẹ nhàng ôm Tần Dương:

- Tần yêu quý, mong tới lần gặp tiếp theo của chúng ta.

Tần Dương khẽ cười ôm lấy Connie, vỗ lưng cô một cái, sau đó buông ra.

- Đợi khi nào cô nhận được một phần mười phần thưởng, trở thành tiểu phú bà rồi thì hãy đến Hoa Hạ chơi, mời chúng tôi ăn tiệc nhé.

Gương mặt Connie toát ra nụ cười rạng rỡ:

- Được chứ, chỉ cần tôi có thời gian, tôi nhất định đến Trung Hải tìm các cậu. Chúng ta đã hứa rồi đấy.

Tần Dương không câu nệ trả lời:

- Đã nói là làm.

Ánh mắt Connie quét qua hai người, trong ánh nhìn có hai phần nuối tiếc:

- Thật sự muốn giữ các cậu lại chơi thêm một quãng thời gian, đáng tiếc các cậu một mực đòi đi.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Cũng kha khá rồi. Giờ đã là giữa tháng tám, còn hơn mười ngày nữa là sắp khai giảng, cũng phải quay về thăm cha mẹ. Ngày tháng còn dài, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại.

Tần Dương kéo va li của mình, vẫy vẫy tay với Connie:

- Đi đây.

- Chờ một chút.

Tần Dương hoài nghi dừng bước, nhìn Connie.

Connie khoan thai đi tới, thò đầu ra, khẽ ghé sát tai Tần Dương, nhẹ giọng nói:

- Kỹ sĩ thân ái của tôi, cậu là người dũng cảm nhất thế gian này, Thanh Thanh thích cậu ai cũng nhìn ra. Cậu là đàn ông phải dũng cảm một chút chứ. Hi vọng lần sau gặp được cậu và Thanh Thanh, hai người đã thực sự là người yêu của nhau.

Tần Dương hơi có chút lúng túng, sờ sờ mũi, trong lúc nhất thời không biết trả lời Connie thế nào.

Connie thấy dáng vẻ của Tần Dương, cười hì hì đứng thẳng người lên, lùi về sau, vẫy vẫy tay với hai người:

- Hẹn gặp lại!

Hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh kéo vali trực tiếp vào cửa kiểm tra an ninh. Connie phía sau nhìn bóng lưng hai người, trong ánh mắt lộ ra mấy phần thần sắc hâm mộ.

Đáng tiếc Tần Dương không phải người Ingles, nếu không…

Haiz, hy vọng lần sau sẽ gặp lại.

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh lên máy bay trở về thủ đô Hoa Hạ, đáp xuống sân bay quốc tế thủ đô.

Trong mấy ngày trước, sau khi Tần Dương và Mạc Vũ thăm dò hang động, Mạc Vũ liền rời đi. Nghe nói ông phải đến chỗ khác gặp ai đó.

Hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh ở trong lâu đài công tước Kenrat để chữa bệnh cho phu nhân Kenrat. Thời gian còn lại chính là đi du lịch khắp nơi và cùng Connie tham dự các hoạt động khác nhau. Hàn Thanh Thanh rất thích các hoạt động như vậy, chính vì cô thích không khí như vậy. Trong những môi trường như thế cô có thể nhìn thấy đủ loại người, cùng bọn họ nói đủ mọi chuyện trên trời dưới đất.

Cô đang rèn luyện, đang nâng cao khả năng tiếng Anh của mình, cũng đang nâng cao năng lực giao tiếp với người khác.

Ít nhất, cô không hy vọng xuất hiện trạng thái quẫn bách trước khi gặp nữ hoàng Ingles.

Không thi hành nhiệm vụ cũng không có Tư Đồ Hương quấy nhiễu, những ngày tháng còn lại trải qua rất bình yên nhàn hạ. Mãi cho đến khi thương thế Mina gần bình phục, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh liền đề nghị cáo từ. Dù sao còn có mười mấy ngày nữa là phải đi học.

Hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh kéo vali vừa bước ra cửa lên máy bay, Tần Dương liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười quen thuộc.

Tần Hoa!

Tần Dương đi lên trước, cười nói:

- Cha, sao cha có thời gian đến đón con. Đây đúng là chuyện chưa từng thấy bao giờ nha.

Tần Hoa đưa tay vỗ đầu Tần Dương:

- Tiểu tử thúi, đang cười nhạo cha con phải không. Bây giờ cha đã đổi công việc, không cần chạy đông chạy tây. Có thời gian tự do, dĩ nhiên có thời gian tới đón con, con không vui phải không?

Ánh mắt Tần Dương sáng lên:

- Cha, con đã bàn giao công việc rồi?

Tần Hoa ừ một tiếng, cười nói:

- Đúng vậy, bây giờ cha đã đổi công việc rồi. Làm chút chuyện hậu cần thanh nhàn, không bay tới bay lui như trước đây nữa. Hiện tại có thời gian ở nhà rồi.

Trong lòng Tần Dương nhất thời vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ. Câu này của Tần Hoa có ý là ông đã lui về tuyến hai, không còn làm công việc đặc công tuyến một nữa. Cũng chính là bắt đầu từ hôm nay, ông sẽ không gặp nguy hiểm, càng quan trọng hơn là ông có nhiều thời gian ở cùng gia đình hơn. Uhm, ở cùng mẹ hơn.

Tần Hoa đảo mắt nhìn vào Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:

- Con nhất định là Hàn Thanh Thanh phải không. Chú nghe Tiểu Dương nhắc đến con…

Cả người Hàn Thanh Thanh hồi hộp, trước đó khi gặp Mạc Vũ sư phụ của Tần Dương, cô cũng rất căng thẳng. Nhưng bây giờ người đang gặp là cha Tần Dương!

- Chào chú Tần ạ!

Tần Hoa cười híp mắt đáp ứng một tiếng, đưa tay vỗ vai Tần Dương:

- Tiểu tử thúi, không có mắt nhìn gì cả. Còn không biết giúp cầm hành lý?

Tần Dương dở khóc dở cười, điệu bộ này của cha đúng là chẳng giống ai. Thế nhưng trong lòng Tần Dương chỉ có vui mừng.

Cảnh tượng như vậy đã bao lâu rồi chưa xuất hiện?

Không biết hiện giờ ở nhà thế nào?

Tần Dương nghe lời giúp Hàn Thanh Thanh cầm vali, cùng Tần Hoa đi ra ngoài, rất tùy ý hỏi:

- Đi lâu như vậy, mẹ có khỏe không?

Tần Hoa quay đầu lại, vừa vặn giao nhau với ánh mắt của con trai. Trên mặt Tần Hoa hiện ra nụ cười có mấy phần gian xảo:

- Vô cùng khỏe, hôm nay biết hai con quay về, mẹ con đã về từ trưa rồi. Bây giờ đang ở nhà làm tiệc đợi các con đấy.

Ánh mắt Tần Dương sáng lên, cười hehe nói:

- Làm món ngon gì rồi, mẹ cũng mắc công quá. Không phải ăn bên ngoài được rồi sao, cần gì vất vả như vậy?

Tần Hoa cười ha ha một tiếng:

- Mẹ con nói vẫn là ăn ở nhà tiện hơn, có không khí hơn nhiều. Hơn nữa con đừng vội, dù sao bữa tiệc này cũng không phải chuẩn bị cho con. Hai nhà chúng ta cùng làm chung, con hiểu mà.

Tần Dương hơi sững sờ, nhìn Hàn Thanh Thanh bên cạnh đang mím môi biểu cảm hơi có chút khẩn trương, định thần lại, cười khổ nói:

- Vậy thì mẹ cũng quá khoa trương rồi.

Sao Tần Hoa lại nói như vậy?

Bữa cơm này không phải chuẩn bị cho Tần Dương, vậy dĩ nhiên là chuẩn bị cho Hàn Thanh Thanh sắp tới nhà rồi.

Tuy trước mắt giữa Tần Dương, Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên không có ranh giới rõ ràng, cũng không thực chất đến với ai, nhưng dì nhỏ La Thi Nhã của Tần Dương đã từng tiếp xúc với Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên, bình thường nói chuyện phiếm cũng không ít. La Thi Nhã nhìn người rất chuẩn, quan sát của cô dĩ nhiên đều phản hồi lại cho chị La Thi Thiến.

Tần Dương có thể mời Hàn Thanh Thanh một mình đến London, hẳn là do Văn Vũ Nghiên quản lý công ty không thể bỏ đi, nhưng ở giữa ít nhất cũng chứng tỏ quan hệ hai người và độ thân mật.

Sắp có con dâu vào nhà rồi, người sắp làm mẹ chồng có thể không để ý sao?

Tần Dương biết đạo lý này, Hàn Thanh Thanh đương nhiên cũng biết. Vì vậy tai của cô lặng lẽ trở nên đỏ bừng…
Bình Luận (0)
Comment