Chương 587: Tôi nghiêm túc đó
Tần Hoa nhấn chuông cửa, La Thi Thiến nhanh chóng mở cửa nhà.
Ánh mắt La Thi Thiến rơi vào Hàn Thanh Thanh. Gương mặt bà đầy vui sướng, nhiệt tình chào hỏi:
- Đến rồi à, mau vào đi…
Hàn Thanh Thanh hơi khom người, có chút khẩn trương chào hỏi:
- Chào dì ạ.
La Thi Thiến tươi cười:
- Ừ ừ ừ, Thanh Thanh, mau vào đi.
Tần Dương đi sau Hàn Thanh Thanh trực tiếp bị làm lơ, mặt hắn đầy bất đắc dĩ nói:
- Mẹ, con đứng chình ình ở đây mà mẹ không thấy sao?
La Thi Thiến liếc Tần Dương một cái:
- Con về nhà mình, lẽ nào còn muốn mẹ mời vào à?
Tần Hoa ở bên cạnh cười hehe, tự mình bước vào nhà.
Tần Dương im lặng, đãi ngộ đặc biệt này cũng lớn quá đó.
Hàn Thanh Thanh vào nhà, ngồi lên ghế sofa phòng khách. La Thi Thiến liền bưng một mâm trái cây đã cắt sẵn lên, nhiệt tình chào mời:
- Thanh Thanh, ngồi máy bay chắc chắn đói rồi. Còn có hai món nữa, con ăn chút hoa quả trước đi.
Hàn Thanh Thanh bị sự nhiệt tình của La Thi Thiến làm cho vô cùng ngượng ngùng, vội vàng đứng lên nhận lấy đĩa trái cây:
- Dì à, dì khách sáo quá…
La Thi Thiến quay đầu dặn dò nói:
- Tiểu Dương, con ngồi nói chuyện với Thanh Thanh đi. Lão Tần, qua giúp tôi bóc chút tỏi.
Tần Hoa đáp lại một tiếng, khoái chí chạy vào nhà bếp bóc tỏi. Tần Dương ngồi xuống bên cạnh Hàn Thanh Thanh, nhìn bóng lưng của cha, gương mặt lộ ra mấy phần ý cười.
Xem ra quan hệ của cha và mẹ đã cải thiện không ít. Trước đó hai người dù là ở cùng dưới một mái nhà cũng tỏ ra xa cách.
Xem ra khoảng thời gian sau khi quay về này cha hẳn là đã tốn không ít công sức.
Trước đó Hàn Thanh Thanh nghe Tần Dương nhắc đến việc của cha mẹ, bây giờ nhìn thấy hai người cười nói tủm tỉm như vậy cũng có chút ngạc nhiên, thấp giọng nói:
- Tôi thấy chú và dì khá hòa hợp mà, đâu giống như cậu nói trước đó?
Tần Dương cười híp mắt thấp giọng trả lời:
- Đây cũng là thay đổi gần đây. Cha tôi trước đây chạy đông chạy tây khắp nơi, cả năm rất ít khi ở nhà. Mẹ tôi đương nhiên rất tức giận. Vừa rồi ở sân bay không phải cậu cũng nghe cha tôi nói sao, ông bàn giao công việc rồi, bây giờ có thời gian ở cạnh mẹ tôi…
Hàn Thanh Thanh cười hì hì một cái:
- Vậy không phải rất tốt sao. Xem ra hình như sẽ không xảy ra chuyện cậu lo lắng rồi.
Tần Dương cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Đúng thế, như vậy rất tuyệt.
Tần Dương hơi dừng lại một chút, cười hì hì nói:
- Xem ra mẹ tôi rất thích cậu.
Gương mặt Hàn Thanh Thanh hiện ra hai phần ngượng ngùng:
- Nhiệt tình quá, tôi cảm thấy có chút lúng túng.
Tần Dương cười hehe:
- Đây là đối xử với cậu như con dâu tới nhà.
Hàn Thanh Thanh liếc Tần Dương một cái:
- Chính là như vậy nên tôi mới lúng túng, dù sao tôi cũng không phải.
Tần Dương thấy gương mặt tươi cười xinh đẹp của Hàn Thanh Thanh, trầm mặc mấy giây, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Hay là, làm bạn gái tôi?
Hàn Thanh Thanh cứng đờ cả người, nghiêng mặt qua nhìn Tần Dương, trong ánh mắt có mấy phần không dám tin.
Tần Dương chìa tay ra:
- Tôi nghiêm túc đó.
Tần Dương cười cười:
- Sư phụ chắc sẽ không trách tôi. Hơn nữa cậu cũng từng gặp sư phụ, ông cũng rất thích cậu.
Hàng lông mi dài của Hàn Thanh Thanh rũ xuống, khẽ rung mấy cái, sau đó ngẩng đầu lên.
- Bây giờ đã là năm hai đại học rồi, cách ước hẹn trước đó của chúng ta còn một năm nữa, không phải sao?
Tần Dương dĩ nhiên nhớ lời hứa trước đây, thoáng cười khổ.
- Nhất định phải kiên trì đến lúc đó sao?
Sau khi Hàn Thanh Thanh do dự trong chốc lát, nội tâm đã hạ quyết định, giọng nói cũng trở nên tự nhiên.
- Nếu chúng ra đã hứa, vậy chi bằng thực hiện lời hứa đó, để mọi thứ càng tự nhiên yên tâm thoải mái hơn?
Tần Dương cười khổ:
- Cậu đúng là lạnh lùng bình tĩnh.
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh ôn nhu:
- Cho dù là đồ tốt hay tương lai tốt đều đáng để thật tâm chờ đợi.
Biểu cảm Tần Dương bất lực:
- Cậu không lo sẽ xuất hiện biến số sao?
Hàn Thanh Thanh cười khẽ:
- Trải qua thử thách mới là điều tốt nhất. Với lại thời gian một năm không dài, chúng ta đều còn trẻ mà, không phải sao?
Tần Dương thấy Hàn Thanh Thanh nói như vậy, nhất thời không còn gì để nói, chỉ có thể gật đầu:
- Được rồi, vậy cứ làm theo lời cậu nói.
Hàn Thanh Thanh hé miệng cười nói:
- Cậu có cảm thấy tôi bướng bỉnh không?
Tần Dương lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không, hẳn là…vừa hay ngược lại.
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Cậu không giận là được.
Tần Dương bất lực nói:
- Cậu làm vậy đều suy nghĩ cho tôi, sao tôi giận chứ?
Hàn Thanh Thanh chuyển đề tài:
- Cậu định ở nhà bao lâu?
Tần Dương cười nói:
- Chắc ba bốn ngày. Hiếm khi cậu đến thủ đô, làm thế nào tôi cũng phải cố gắng tiếp đãi khách chứ. Đi xem Cố cung, leo Trường Thành, nếu không chẳng phải uổng phí?
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng:
- Sau đó trở về Trung Hải?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng vậy, dù sao còn có công ty ở đó. Tôi đã đi khoảng hai tháng rồi, tóm lại cũng phải tới xem thử.
Hàn Thanh Thanh thản nhiên cười một tiếng:
- Cậu là ông chủ hào phóng nhất mà tôi từng thấy.
Tần Dương cười haha nói:
- Hàng hóa được qua kiểm tra, hoạt động tăng lên thật ra không phức tạp. Huống hồ tôi là một CEO không tồi.
- Tiểu Dương, chuẩn bị ăn cơm thôi!
Giọng nói của La Thi Thiến truyền tới, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Tần Dương đứng lên, cười nói:
- Đi thôi, thử tay nghề của mẹ tôi. Tuy mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, bình thường không xuống bếp, nhưng tài nấu nướng rất bá đạo!
Thức ăn được mang lên bàn vô cùng phong phú, Tần Hoa còn khui một chai rượu.
- Tiểu Dương, hai chúng ta uống chút đi.
Tần Dương cười đồng ý:
- Vâng.
Trên bàn cơm, Tần Dương nói đến dự định tương lại, Tần Hoa cười nói:
- Được đấy, mấy ngày này con cứ dẫn Thanh Thanh đi dạo khắp nơi đi. Có điều ông chủ như con thật là đơn giản, nhẹ nhàng hơn mẹ con nhiều.
Tần Dương cười híp mắt nói:
- Thực ra mẹ cũng có thể ung dung một chút.
La Thi Thiến cười nói:
- Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, quen rồi. – Bà hơi dừng lại một chút, lại liếc Tần Hoa một cái.- Con trai lợi hại hơn cha không phải là điều rất bình thường sao, còn có gì tốt hơn nữa.
- Phải phải phải.
Tần Hoa cười híp mắt đáp ứng:
- Tiểu Dương có một sư phụ rất lợi hại, hết lòng dạy dỗ nó nhiều năm như vậy, có thể không lợi hại sao?
La Thi Thiến cười nhắc nhở:
- Nếu con đã quay về thì phải đi thăm sư phụ con.
Tần Dương cười nói:
- Chúng con vừa gặp nhau ở Ingles, ở lại một khoảng thời gian.
Tần Hoa kinh ngạc hỏi:
- Sư phụ con đến Ingles làm gì?
- Chúng con ở Ingles trong một lần thám hiểm gặp phải một số phiền phức, con mời sư phụ đến giúp đỡ. Sau đó ông nói đi thăm người bạn, bây giờ chắc không ở thủ đô.
Phiền phức?
Ánh mắt Tần Hoa có mấy phần kinh ngạc, Tần Dương nói nghe nhẹ như không. Nhưng ông biết rõ năng lực của con trai mình, có thể khiến Mạc Vũ chạy đến Ingles ra tay giúp đỡ, phiền phức này sẽ nhỏ sao?