Chương 602: Phải, đây là do em tự chuốc lấy!
Lý Tư Kỳ mặc một cái áo thun lớn, toàn thân tỏa ra hương thơm ngào ngạt, thân thể mềm mại. Nằm cuộn tròn trong lòng Tần Dương.
Khi Tần Dương ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ cơ thể của Lý Tư Kỳ, một cảm giác khó mà kìm nén từ từ dâng lên từ phần bụng dưới.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, lại phát hiện bất tri bất giác miệng đã đắng, lưỡi đã khô từ bao giờ.
Bàn tay Tần Dương đặt bên hông Lý Tư Kỳ không dằn được mà vuốt ve mấy lần. Mặc dù cách một lớp áo thun, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự nhẵn nhụi, đàn hồi truyền tới từ làn da của cô.
Cơ thể của Tần Dương lập tức phát sinh phản ứng sinh lý.
Lý Tư Kỳ dùng hai chân kẹp lấy chân Tần Dương, dán sát vào người hắn. Còn về chuyện Lý Tư Kỳ cảm nhận được ngay sự khác thường của cơ thể Tần Dương, là bởi vì đôi chân trần của cô dán sát vào người hắn.
Cơ thể của Lý Tư Kỳ đột nhiên cứng đờ lại. Cô khẽ cắn bờ môi, ở trong bóng tối, cô ngẩng đầu, chủ động hôn lên môi Tần Dương.
Cơ thể Tần Dương nóng như bị lửa đốt, hắn ôm chặt eo Lý Tư Kỳ hơn, thời gian do dự không tới một giây, lập tức Tần Dương xoay người đè Lý Tư Kỳ xuống bên dưới.
- Đây là do em tự chuốc lấy!
Không biết từ bao giờ, trong con mắt Tần Dương xuất hiện từng tia đỏ tươi như máu. Điều này khiến cho ánh mắt của hắn nhiều thêm vài phần lạnh lùng và thú tính.
Tần Dương nhanh chóng kéo cái áo thun của Lý Tư kỳ lên, có phần thô bạo mà giật phăng chiếc áo ngực của cô.
Lý Tư Kỳ không phản kháng, cô chỉ khẽ cắn bờ môi, gương mặt hơi ửng hồng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Phải, đây là do em tự chuốc lấy.
Em nguyện ý!
..
Yến Tử Băng tỉnh lại do mắc quá mắc tiểu, dù sao tối nay cô cũng đã uống rất nhiều bia.
Yến Tử Băng nhìn người chị còn đang yên giấc bên cạnh một chút, sau đó xoay người xuống giường, mang dép vào rồi đi ra khỏi phòng.
Yến Tử Băng đứng ở cửa ra vào, đang nhớ lại ví trí của nhà vệ sinh. Vừa mới nhấc chân lên, thì bỗng nhiên cô nghe được một tiếng rên rỉ.
Tiếng rên này cũng không quá lớn, nhưng âm cuối lại kéo dài ra nên nghe khá là kỳ lạ.
Âm cuối kéo cao lên, tựa như phần đuôi của sợi lông chim, khẽ đảo qua trái tim, mang tới cho người ta cảm giác ngứa ngáy trong lòng.
Yến Tử Băng ngừng bước. Cô có hơi khó hiểu quay đầu nhìn về phía phía bên phải, chỗ đó là phòng ngủ chính, cũng chính là phòng của Tần Dương.
Nhưng tiếng hừ ban nãy rõ ràng là tiếng của phụ nữ, sao trong phòng của Tần Dương lại truyền ra giọng của phụ nữ được chứ?
Chị Kỳ?
Yến Tử Băng khẽ cắn môi. Sau khi do dự một hồi, cô nhẹ nhàng đi về phía cửa phòng của Tần Dương.
Yến Tử Băng lặng yên đứng ở trước cửa phòng Tần Dương. Cô bất ngờ phát hiện cửa phòng của Tần Dương không khóa, thậm chí cánh cửa cũng không đóng lại, mà còn hé ra một chút.
- A...
Từ trong phòng lại truyền ra một tiếng rên trầm thấp, dường như người đó đang phải chịu sự đau đớn nào đó, nhưng lại cố gắng kìm nén.
Yến Tử Băng cắn cắn môi. Bỗng nhiên gương mặt cô ửng hồng, nhịp thở cũng trở nên dồn dập hơn.
Ngay lúc nửa đêm lại có một người phụ nữ xuất hiện ở trong phòng của một người đàn ông, lại còn phát ra âm thanh như vậy, thì còn có thể là chuyện gì được nữa cơ chứ?
Cho dù từ đó tới giờ Yến Tử Băng chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, nhưng mà đây vốn là chuyện chẳng cần kinh nghiệm cũng có thể đoán được mà.
Yến Tử Băng muốn xoay người rời đi, nhưng lòng hiếu kỳ lại níu chân cô ở lại.
Cô nhẹ nhàng tiến lại gần cánh cửa hơn, cố gắng nhìn vào bên trong.
Trong phòng không mở đèn, nhưng ánh trăng lung linh mờ ảo chiếu vào phòng vẫn có thể đủ để Yến Tử Băng đang đứng trong góc tối nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Yến Tử Băng trợn tròn hai mắt, lập tức giơ tay che kín miệng lại. Bởi vì cô lo, sợ mình sẽ la lên thành tiếng.
Giờ đây, Lý Tư Kỳ đang quỳ ở trên chiếc giường lớn mềm mại, phần hông đối diện với cửa ra vào, còn Tần Dương thì đứng ở trên sàn nhà, đứng ở phía sau Lý Tư Kỳ, đang làm chuyện đủ khiến cho người ta huyết mạch sục sôi.
Phần hông của hai người Tần Dương và Lý Tư Kỳ đang đối diện với cửa, nên Yến Tử Băng có thể thấy rõ ràng cơ thể của hai người, cùng với mỗi hành động của bọn họ.
Yến Tử Băng cảm thấy dường như toàn thân mình đang nóng dần lên, còn có nhiều loại xúc cảm đang liên tục tràn vào trong linh hồn của mình.
Sao Lý Tư Kỳ và Tần Dương lại làm chuyện này?
Chẳng phải bọn họ là bạn bè sao?
Toàn thân Yến Tử Băng mềm nhũn hết cả ra. Hình ảnh trước mắt cô dường như đang tỏa ra một luồng ma lực kì dị, hấp dẫn cô, làm cô không thể nào dời mắt đi được.
Cô cúi người ngồi xuống, khẽ cắn môi, tiếp tục nhìn vào trong phòng.
Có một loại cảm giác mới lạ mà từ trước tới nay Yến Tử Băng chưa từng biết đến bào giờ đang từ từ lan tỏa khắp cơ thể. Loại cảm giác khiến cho tim cô càng ngày càng đập nhanh hơn, toàn thân cứ như mềm nhũn ra, nhưng lại cương cứng một cách khó hiểu.
Cuối cùng, khi Lý Tư Kỳ không thể nào kìm nén được loại cảm xúc kia mà khẽ che miệng rên lên một tiếng thỏa mãn, Yến Tử Băng đang ngồi xổm trước cửa cũng cảm nhận được toàn thân mình đột nhiên không chống đỡ được nữa..
Yến Tử Băng đưa tay đỡ khung cửa, vài giây sau mới đứng lên, lặng lẽ lùi lại đi vào trong nhà vệ sinh.
Sau khi đóng cửa nhà vệ sinh lại, lập tức dường như toàn thân cô mất hết sức lực, cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Lúc này, gương mặt của cô đỏ bừng, còn ánh mắt thì lại trở nên trông cực kỳ khác lạ.
Lại nhớ tới cảm giác ấm áp giữa hai chân ban nãy, Yến Tử Băng vừa ngượng ngùng lại vừa xấu hổ.
Sao mình lại như vậy cơ chứ?
Sau khi đờ người ra tận 20 phút trong nhà vệ sinh, Yến Tử Băng mới lặng lẽ trở lại phòng ngủ của mình, leo lên giường.
Sau lần cùng đua xe với Tần Dương, cô dần dần cảm thấy thích hắn, thậm chí chị còn cổ vũ cô. Bây giờ bản thân cô lại tận mắt nhìn thấy hai người Tần Dương và Lý Tư Kỳ làm chuyện này. Chị nhất định là không thể nào đoán được chuyện đã xảy ra trong tối nay đâu.
Nhưng sao trong lòng mình lại cảm thấy khó chịu cơ chứ.
Từ giờ mình nên dùng lại tâm thái nào khi đối diện với hắn đây?
Liệu mình có còn yêu thích hắn như trước không?
Dù Yến Tử Băng nhắm mắt lại, nhưng trong đầu cô vẫn hiện lên màn hình ảnh cực kỳ ngượng ngùng kia.
Tại sao mình lại không nhịn nổi mà đi nhìn lén?
Chắc cả đời mình cũng không thể nào quên được chuyện này?
Xấu hổ quá đi!
Nhất thời Yến Tử Băng cũng không cảm thấy buồn ngủ. Cô cứ lăn qua lăn lại trên giường. Cũng không biết qua bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy tiếng cửa phòng Tần Dương mở, tiếp theo có tiếng bước chân đi ra, ngay sau đó thì cửa phòng đối diện phòng cô mở ra rồi đóng lại ngay.
Yến Tử Băng ở trong bóng tối trợn tròn mắt kinh ngạc, đây là tiếng Lý Tư Kỳ phát ra khi trở về phòng sao?
Nếu như chị ấy đã làm chuyện ấy với Tần Dương, vậy tại sao lại không ngủ cùng với hắn, mà lại lén lút trốn ra trở về phòng của mình?
Chẳng lẽ chị ấy lo sẽ bị hai đứa mình phát hiện ra sao?
Nếu như vậy thì tức là chị ấy cũng không muốn người khác biết được mối quan hệ của chị ấy và Tần Dương?
Vì sao lại như vậy?
Bởi vì chị ấy vừa mới bắt đầu bước vào ngành gải trí, hay là vì nguyên nhân khác?
Vô số ý nghĩ phức tạp xuất hiện ở trong đầu Yến Tử Băng, không biết sau bao nhiêu thời gian, rốt cục cô cũng ngủ thiếp đi.
Dường như còn chưa ngủ được bao lâu, thì cô đã bị người chị Yến Tử Tuyết của mình đánh thức.
Yến Tử Băng mở mắt ra, nhìn thấy người chị đã ăn mặc chỉnh tề đang đứng trước mặt mình, cô ngáp một cái rồ nói:
- Mấy giờ rồi chị?
Yến Tử Tuyết cười tủm tỉm trả lời:
- Sắp mười một giờ rồi đó em gái, ngày thường chị có bao giờ thấy em ngủ nhiều như vậy đâu?
Yến Tử Băng giật mình, lập tức bật dậy:
- Ah, sắp mười một giờ rồi sao? Tần Dương đâu... Ách, chị Kỳ đâu, hai người họ đã dậy chưa?