Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 591 - Chương 601: Cậu Có Còn Nhớ Rõ Cảm Giác Ấy?

Chương 601: Cậu có còn nhớ rõ cảm giác ấy?
 

Đã nói đến nước này thì Tần Dương cũng cạn lời. Chẳng lẽ tôi phải nói là không muốn các cô đến nhà tôi?

Còn về câu trêu chọc của Lý Tư Kỳ thì Tần Dương không thèm để tâm.

Cô nàng này trêu mình còn ít sao?

Mọi người cùng nhau rời khỏi quán karaoke. Sau đó, Tần Dương tự lái xe đưa ba cô gái về nhà mình.

Trong bốn người, Tần Dương là người tỉnh táo nhất. Hắn không uống nhiều, thậm chí một nửa cuộc rượu về sau hắn không hề nhấp lấy một ngụm. Cộng thêm thân thể mạnh mẽ nên hơi rượu uống từ đầu về cơ bản đã được giải hết.

Khi bốn người tiến vào phòng, ngoại trừ Lý Tư Kỳ đã từng tới đây thì hai chị em Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng đều không kìm được mà trầm trồ thán phục. Dù sao, Tần Dương chỉ là một sinh viên đại học năm nhất, nên việc hắn ở tại một nơi như thế này thực khiến người ta phải thán phục. Tuy vậy, khi nhớ đến y thuật thần kỳ của Tần Dương, hai cô gái cũng bình thường trở lại

Một người đàn ông với năng lực như thế thì ở nơi này có gì là lạ?

Không kể đến nhà họ Lôi mà chỉ riêng phần nhà họ Yến. Nếu lúc trước Tần Dương trị bệnh cho ông cụ nhà họ Yến mà đòi tiền chữa trị, với những kết quả trị liệu tích cực như hiện tại thì đừng nói một, mà kể cả mười căn nhà cũng chưa đủ để đền ơn hắn.

Tiền không có thì có thể kiếm nhưng mạng không có thì biết làm gì đây?

Trên đời này có thứ gì quan trọng hơn tính mạng ư?

Nếu một phú ông giàu nứt đố đổ vách nhưng mắc bệnh nặng đến mức không thể cử động chân tay. Rồi có một người có thể chứng minh rằng hắn đủ khả năng chữa khỏi căn bệnh đó, giúp phú ông có thể sống khỏe mạnh nhưng phải trả bằng một phần lớn hoặc thậm chí là toàn bộ gia sản. Phú ông đó có nguyện bỏ ra không?

E rằng mọi người đều sẽ nguyện bỏ ra.

Dù là quan lớn hay phú ông, thậm chí cả tên ăn mày, chỉ trừ những kẻ không còn vương vấn gì với thế giới này nữa, đều hiểu rõ một đạo lý.

Tính mạng của mình mới là thứ quý giá nhất trên đời.

Nó là thứ không thể thay thế.

Đối với một người có năng lực đẩy lùi Diêm Vương như Tần Dương thì tiền không là gì cả. Bởi lẽ, hắn có thể kiếm tiền rất dễ dàng.

Người có tiền trên thế giới này rất nhiều, trong số đó cũng có không ít người cận kề cái chết. Với y thuật của Tần Dương, chỉ cần cứu chữa cho dăm ba người như thế thì muốn bao nhiêu tiền chẳng được.

Tần Dương dẫn ba người lên lầu hai, chỉ vào phòng ngủ của mình:

- Đó là phòng ngủ chính, cũng là phòng của tôi. Trừ nó ra, phòng nào cũng trống cả. Mấy đứa muốn ngủ đâu thì ngủ.

Tần Dương đi đến phòng tắm, lấy ra ba bộ dụng cụ vệ sinh dùng một lần:

- Đây là dụng cụ vệ sinh cơ bản, mấy đứa cứ từ từ trò chuyện. Hôm nay tôi uống hơi nhiều, muốn tắm rửa sớm rồi đi ngủ. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.

Ba cô gái không nói gì thêm, chỉ nhìn Tần Dương cười cười.

Tần Dương cũng hơi xấu hổ khi đối mặt với ba người. Dù sao mọi người cũng đều uống rượu, ba cô gái này cũng rất xinh đẹp, ăn mặc lại thiếu vải nữa. Chỉ cần liếc mắt qua là thấu được đôi vai trắng ngần hoặc cái đùi nõn nà, hoặc khuôn mặt tuyệt đẹp với ánh mắt lung linh. Chỉ cần một người là đã đủ khuynh đảo chúng sinh, huống chi còn là ba người.

Tần Dương quyết định rất nhanh, thu xếp chỗ ngủ cho ba người xong thì quyết đoán chúc ngủ ngon rồi chạy tót vào phòng mình. Hắn đóng cửa, cởi quần áo, chui vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, Tần Dương mặc áo ngủ rồi lên giường.

Do có uống ít rượu nên không lâu sau, Tần Dương ngủ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, trong sự mơ màng, lỗ tai của Tần Dương nghe thấy tiếng đóng mở cửa vang lên.

Trong bóng tối, Tần Dương đột nhiên mở mắt. Thân thể hắn không cử động nhưng cơ bắp toàn thân căng lên, đôi mắt hơi nheo lại, toàn thân tiến vào trạng thái phòng bị.

Một cái bóng màu đen nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cẩn thận nhìn đằng sau rồi mới rón rén tiến vào phòng, nhẹ nhàng đi về hướng cái giường.

Màn cửa vốn đã được kéo lên, trong phòng không có ánh đèn mà chỉ là một không gian đen kịt. Tần Dương không nhìn rõ hình dáng hay trang phục của bóng đen này.

Trước đó, khi Tần Dương tiến vào phòng ngủ, cả ba cô gái đều nhìn theo. Vì không làm họ suy nghĩ nhiều nên Tần Dương không khóa trái cửa. Thế nên mới có người dễ dàng tiến vào phòng như thế này.

Chẳng lẽ là Tư Đồ Hương.

Tinh thần của Tần Dương trở nên căng thẳng, cả người đã tiến vào trạng thái sẵn sàng bộc phát tựa như con báo săn mồi, có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Bóng đen đi thẳng đến cái giường rồi đưa tay sờ vào người Tần Dương.

Vốn dĩ Tần Dương nhìn như đang ngủ say, đột nhiên bùng nổ, dùng một tay bắt lấy cánh tay đang đưa về phía mình rồi dùng lực kéo. Bóng đen lập tức bị kéo về phía hắn. Trong nháy mắt này, Tần Dương cũng đã nhào đến, đè bóng đen dưới thân. Cũng vì ngăn cản đối phương dùng những đòn hiểm nên Tần Dương giữ chặt hai tay của bóng đen, ép chặt thân mình xuống để kẻ này không thể cử động.

Đột nhiên, Tần Dương ngẩn người.

Lúc này, mặt của Tần Dương và bóng đen cũng đã gần trong gang tấc nên dù trong phòng tối đen thì hắn vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt này.

Lý Tư Kỳ.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tư Kỳ đang rất đau đớn. Hiển nhiên, sự bùng nổ của Tần Dương đã làm cô bị đau và không kìm được một tiếng rên thảm thiết.

Sau khi thấy rõ ràng, Tần Dương sửng sốt một thoáng rồi vội vàng thả Lý Tư Kỳ ra.

- Thật xin lỗi. Vì tối quá nên tôi không biết là em…

Lý Tư Kỳ lắc lắc hai cổ tay đau nhức, tức giận hỏi:

- Sao cậu phản ứng kịch liệt vậy. Chẳng lẽ cậu coi tôi là đối thủ kia ư?

Tần Dương cười khổ nói:

- Tôi không xác định được là ai nhưng tôi không thể ứng phó qua loa được. Trước đó, thủ hạ của cô ta từng đột nhập vào đây, nếu không phải tôi có hậu chiêu thì đã tạch rồi.

Lý Tư Kỳ sững sờ:

- Đối thủ đã từng đột nhập vào phòng cậu trước đó ư?

Tần Dương nhẹ gật đầu, chợt đổi chủ đề:

- Đột nhiên cô chạy đến phòng tôi làm gì? Không phải cô bảo sẽ ngủ và nói chuyện phiếm cùng hai người họ sao?

Lý Tư Kỳ lườm Tần Dương:

- Hai người họ uống nhiều thế thì làm sao trò chuyện được lâu. Hơn nữa, ở đây có nhiều phòng thế, cần gì chen nhau vào cùng một giường?

Tần Dương à một tiếng, dụi mắt:

- Hai cô ấy ngủ rồi à. Còn cô, đêm khuya không ngủ đi còn đến đây làm gì?

- Làm gì à?

Lý Tư Kỳ vươn tay, đấm nhẹ vào lồng ngực của Tần Dương, khẽ nói:

- Uống rượu xong nên hưng phấn quá không ngủ được nên muốn sang ôm cậu ngủ. Đúng, tôi thích kẹp chân và ôm cậu ngủ.

Tần Dương hơi xấu hổ:

- Chúng ta cũng ngủ cùng một lần rồi mà. Cô nhớ rõ cảm giác ấy không?

Lý Tư Kỳ mặc kệ sự xấu hổ của Tần Dương, kéo chân của Tần Dương kẹp giữa đôi chân dài của mình rồi rúc vào ngực của hắn:

- Ổn rồi. Cứ thế nhé. Ngủ ngon!

Tần Dương hơi ngu người. Cô nàng này tập kích mình vào đêm khuya là để kẹp chân mình ngủ?

Cô đang làm cái gì vậy?

Tôi là một người đàn ông bình thường mà!

Chẳng lẽ cô không sợ tôi làm gì sao?

Coi tôi như tượng đất không biết làm gì à?
Bình Luận (0)
Comment