Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 590 - Chương 600: Chúng Tôi Sẽ Không Làm Gì Cậu Đâu!

Chương 600: Chúng tôi sẽ không làm gì cậu đâu!
 

Tần Dương không kể về vụ tai nạn xe cộ, điều đó sẽ chỉ khiến mọi người lo lắng. Thậm chí hắn cũng không muốn đề cập đến vụ giao kèo với Tư Đồ Hương. Chẳng qua vì không muốn mọi người hiểu lầm hắn tìm cớ thoái thác, không muốn hòa nhập với mọi người mà sinh ra ngăn cách trong lòng nên hắn mới buộc phải nói ra.

Tất cả những người bạn này đều biết rõ Tần Dương là người tu hành nên không hề kinh ngạc về "vinh quang của sư môn" mà Tần Dương nhắc đến. Cái làm bọn họ kinh ngạc là nội dung của giao kèo nà.

05 năm tự do!

Người thua phải làm nô bộc và nghe lệnh.

Nếu điều này phát ra từ miệng của người bình thường thì có thể mọi người sẽ nghĩ đây là nói đùa, nhưng từ miệng Tần Dương thì ai cũng tin là thật. Giao kèo giữa người tu hành với nhau không thể nào là lời nói đùa được.

- Ván cược này hơi bị lớn quá đấy!

Tần Dương bất đắc dĩ nhún vai:

- Dù sao cũng đỡ hơn chiến đấu sinh tử.

Trong lòng mọi người run lên, không kìm nổi cảm giác kinh dị.

Mặc dù Tần Dương và mọi người đều đang đi học đại học, nhưng hắn lại ở một thế giới hoàn toàn khác.

Tần Dương nhìn thấy ánh mắt của mọi người biến hóa thì nói với giọng trêu chọc:

- Bây giờ kết quả mới chỉ là một thắng - một thua, chưa biết ai mới là người cười sau cùng. Giả sử ngày sau tôi có thua, bị người ta tùy ý sai khiến, mất hết mặt mũi thì mọi người đừng có giả bộ không quen tui nha. Làm thế tui buồn lắm đó.

Vốn trong lòng mọi người còn hơi sốc, nhưng câu trêu đùa này của Tần Dương thoáng chốc đã làm bầu không khí căng thẳng lắng xuống.

- Lão đại, cậu lợi hại như thế, chắc chắn sẽ không thua đâu.

- Đúng thế. Chờ cậu thắng thì chúng tôi nhất định sẽ kéo đến chỗ cậu ăn chơi nhảy múa rồi buộc đối thủ của cậu hầu hạ. Như thế mới thật là sảng khoái.

- Đúng thế, cố lên. Dù năng lực của chúng tôi có hạn nhưng nếu cậu cần giúp gì thì cứ mở miệng. Chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức để giúp cậu chiến thắng.

Tần Dương nghe những lời cổ vũ của mọi người mà trong lòng ấm áp. Đây là những lời chân thành xuất phát từ nội tâm chứ không hề liên quan gì đến lợi ích.

Tần Dương giơ chén rượu trong tay lên, mỉm cười tự tin, nói:

- Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ thắng.

Tất cả mọi người, không phân biệt là nam hay nữ, đều giơ ly rượu lên, uống cạn. Uống xong, Hà Thiên Phong nói:

- Nếu cậu muốn luôn giữ tỉnh táo thì tiếp theo đừng uống nữa. Ngồi chém gió, hát ca, uống nước lọc là được?

Tần Dương cười cười:

- Oke, các cậu cứ tận hưởng đi, tôi sẽ không uống rượu nữa.

- Không được!

Tần Dương vừa dứt lời thì Lý Tư Kỳ đã kêu lên không hề do dự. Ánh mắt khó hiểu của mọi người lập tức đổ dồn vào cô.

Tần Dương đã nói đến thế rồi mà cô còn muốn ép rượu ư?

Lý Tư Kỳ cười hì hì, nói:

- Đừng nhìn tôi như thế. Tôi cũng không phải là muốn ép hắn uống rượu. Tôi chỉ muốn hắn tham gia vào một trò chơi cùng với mọi người chứ ngồi một bên nhàm chán lắm. Chúng ta hãy chia tổ chơi trò chơi uống rượu nào.

Mọi người nghe thế thì hiểu ra, gật gù đồng ý.

Tần Dương cười nói:

- Vậy chẳng phải tôi thành quả tạ của cả đội à?

- Không liên quan, tình huống đặc biệt sẽ được đối xử đặc biệt. Không thể mang một cuộc giao kèo quan trọng như thế xem như trò đùa được. Chờ cậu thắng xong thì chúng ta uống bét nhè.

- Đúng, nói rất đúng ý tôi.

- Chia đội lẹ nào. Tôi muốn đánh cho các cậu thua te tua.

Trò chơi uống rượu luôn tạo ra bầu không khí cạnh trạnh. Người thua thì không phục mà người thắng thì càng muốn thắng nữa. Dưới tình hình này thì mọi người uống rượu như nước lã. Mặc kệ tửu lượng như thế nào thì khi bước vào trò chơi, số rượu uống được luôn vượt quá khả năng chịu đựng thông thường.

Cũng bởi vì thế nên sau khi đại chiến đã hạ màn, đã có mấy người say ngất ngưởng, bao gồm cả hai chị em Yến Tử Băng và Yến Tử Tuyết. Trước đó dù sao hai cô gái này cũng chưa có nhiều cơ hội uống rượu thoải mái, hơn nữa hôm nay còn gặp được Tần Dương và Lý Tư Kỳ, hai cô gái cảm thấy cao hứng, nên hôm nay quyết định tới bến.

Ánh mắt Lý Tư Kỳ cũng hơi trĩu nặng, khuôn mặt ửng hồng, rõ ràng là say rượu nhưng vẫn tỉnh hơn hai chị em nhà họ Yến.

Tần Dương nhìn hai cô gái đang mềm nhũn nằm trên ghế sofa mà không khỏi đau đầu. Nhưng hắn không trách cứ mà chỉ ôn hòa nói:

- Tử Băng, Tử Tuyết, hai em say lắm rồi. Để anh đưa hai đứa về.

Yến Tử Tuyết cắn môi không nói chuyện. Yến Tử Băng nhảy dựng lên:

- Bọn em không về.

Tần Dương nhíu mày:

- Các em không về, không sợ người nhà lo lắng sao?

Yến Tử Băng bĩu môi:

- Bọn em uống nhiều rượu như thế, lại còn về muộn thì chắc chắn ăn mắng ngập mồm. Yên tâm đi, trước đó em đã gọi điện cho bác cả nói rằng bọn em ngủ ở nhà bạn học nên không về.

Tần Dương trợn mắt há mồm. Gọi lúc nào sao mình không biết?

Yến Tử Băng đắc ý cười ha ha:

- Trước đó em đã lẳng lặng đi ra ngoài gọi điện. Ahihi.

Tần Dương cảm thấy dở khóc, dở cười:

- Vậy giờ hai đứa định đi đâu? Thuê khách sạn à?

Yến Tử Băng kéo tay của Lý Tư Kỳ, cười hì hì:

- Bọn em định đến nhà chị Kỳ ngủ. Tiện thể nói chuyện phiếm luôn.

Tần Dương quay đầu nhìn Lý Tư Kỳ thì cô gật đầu:

- Ừ, hai nhóc đến nhà em ngủ là được rồi.

Tần Dương à một tiếng, rồi đột nhiên nghĩ đến một chuyện:

- Không phải phòng cô chỉ có một giường thôi mà? Có ở được ba người không thế?

Lý Tư Kỳ cũng sửng sốt. Trước đó lúc mới chơi ba người đã bàn với nhau về chuyện này, Lý Tư Kỳ cũng thuận miệng đồng ý. Bây giờ mới nhớ ra nhà mình chỉ có một cái giường.

- Thế thì đành để một người ngủ ghế sofa vậy…

Lý Tư Kỳ còn chưa dứt lời thì ánh mắt nhìn vào Tần Dương đã sáng lên:

- A đúng rồi. Phòng em chỉ có một cái giường nên ba người không ngủ được. Nhưng còn nhà anh có một đống phòng trống cơ mà. Hiên giờ nhà anh cũng không có ai, để trống cũng phí, hay là đến ngủ tạm đi.

Tần Dương sửng sốt:

- Nhà anh? Quả thật là có mấy phòng trống, nhưng tôi lại là nam. Hai cô ấy ở nhà anh không tiện đâu.

Lý Tư Kỳ quay sang nhìn hai chị em nhà họ Yến:

- Nhà của Tần Dương ở gần nhà chị, có rất nhiều phòng, các em ngủ ở đó có ngại không?

Yến Tử Băng che miệng, cười tủm tỉm với Tần Dương

- Không ngại đâu. Không phải có nhiều phòng trống sao? Chị Kỳ có muốn đến ngủ cùng bọn em không?

- Cũng được, ở nhà Tần Dương thích phết đó.

Lỳ Tư Kỳ nháy mắt rồi quay đầu nhìn Tần Dương:

- Sao thế ba đại mỹ nữ đến ở cùng, cậu không hoan nghênh à?

Tần Dương còn chưa kịp mở miệng thì Lý Tư Kỳ đã nói chen vào tiếp:

- Anh yên tâm, bọn này sẽ không làm gì anh đâu. Cứ yên tâm mà nằm ngủ.
Bình Luận (0)
Comment