Chương 599: Trao đổi tin tức
Một nửa lợi nhuận?
Trên mặt của Tần Dương cũng không có sắc thái mừng rỡ hay kích động gì, chỉ bình tĩnh cười nói:
- Tiền thì tôi không thiếu, chủ yếu là tôi muốn giúp ông giải quyết khó khăn trước mắt thôi.
Trương Long kiên trì nói:
- Tôi biết rõ năng lực của Tần tiên sinh hơn người, nếu mời cậu giải quyết khó khăn này thì chẳng khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà. Tôi cũng chỉ muốn xả hận bởi thằng Chu Xương kia khinh người quá lắm. Tôi cũng biết Tần tiên sinh không coi tiền bạc vào mắt nhưng đây vẫn là lòng thành của tôi.
Tần Dương vẫn kiên trì:
- Thật sự là không cần đâu. Nếu ông cứ khăng khăng như thế thì tôi cũng đành đứng ngoài chuyện này vậy.
Trương Long nghe Tần Dương nói thế thì không dám trái ý, vội nói:
- Được! Vậy chuyện này nghe theo ý của Tần tiên sinh.
Dù miệng Trương Long nói thế nhưng trong lòng lại đang nhanh chóng tính toán.
Hắn biết rõ Tần Dương có thể đánh nhau, hơn nữa với năng lực của Tần Dương thì việc này chắc chắn sẽ được giải quyết êm xuôi. Nhưng nếu Tần Dương đã kiên trì không nhận tiền thì hắn cũng không thể ép buộc được. Chi bằng đợi đến lúc xong việc thì sẽ cảm tạ Tần Dương bằng phương thức khác.
Tần Dương đã nói rõ rằng đây là trả ân tình của mình. Điều này có nghĩa là khi việc này xong xuôi thì Tần Dương không còn thiếu nợ hắn nữa, thậm chí về sau cũng không liên hệ gì với nhau nữa. Đây không phải là điều mà Trương Long muốn. Điều hắn muốn là kết giao với Tần Dương.
Tần Dương cười nói:
- Được rồi, hôm nay không nói chuyện này nữa. Sau hôm nay ông nói cụ thể về tình hình vụ việc cho tôi nhé.
- Được.
Trương Long uống với Tần Dương một chén nữa rồi rời khỏi. Hà Thiền Phong lúc này mới sấn đến, nhỏ giọng hỏi:
- Hai người nói gì thế?
Tần Dương cười nói:
- Trước đó tôi nợ anh ta một ân tình. Bây giờ ông ta gặp rắc rối nên tôi định giúp đỡ, coi như trả nợ luôn.
Hà Thiên Phong sững sờ:
- Cậu thiếu nợ hắn lúc nào thế? Lần trước hắn tặng xe cho cậu không phải là để tạ tội à?
Tần Dương lắc đầu:
- Không phải, là một việc khác. Tôi nhờ hắn vì việc đó hắn phù hợp để làm hơn tôi.
Tần Dương không nhắc đến việc của Tiết Uyển Đồng vì đây là vấn đề riêng tư của cô.
Hà Thiên Phong cũng không cảm thấy có gì kì lạ. Hắn tiếp xúc xã hội từ sớm nên hiểu rằng những người như Trương Long rất đặc biệt. Có những vấn đề không dùng pháp luật để giải quyết được nhưng nếu để họ ra tay thì chắc chắn sẽ được xử lý gọn gàng.
Thế giới này chưa bao giờ có trắng đen rõ ràng. Luôn có những nơi ánh sáng không chiếu đến nhưng cũng không thuộc về thế giới ngầm đen tối.
- Hắn gặp rắc rối lớn không?
Tần Dương cười cười:
- Cũng đơn giản thôi. Chắc phải đi giúp đánh một trận thôi.
- Đánh nhau?
Hà Thiên Phong kinh ngạc nói:
- Đánh nhau thì đúng sở trường của cậu rồi còn gì. Tôi chưa từng thấy cậu thua ai bao giờ. Nhưng bây giờ cậu đã là tổng giám đốc kiêm phú hào rồi, tự mình đánh nhau hơi bị mất hình tượng đó.
Tần Dương cười ha ha:
- Tôi là một người tu hành mà. Chiến đấu giữa những người tu hành thường chỉ dựa vào thực lực chứ không liên quan gì đến địa vị xã hội hay tài sản cả. Tôi giúp hắn là vì trả nợ thôi.
Hà Thiên Phong gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu:
- Đến lúc đó nhớ gọi bọn tôi đi cổ vũ.
Tần Dương ừm một tiếng:
- Đợi đến lúc đó rồi tính. Hôm nay cứ uống rượu đã.
Lúc này, Lý Tư Kỳ đã hát xong một bài, đưa micro cho Tô Văn Văn rồi đi đến ngồi cạnh Tần Dương.
- Hai người đàn ông ngồi xì xào to nhỏ gì đấy. Tần Dương, chơi oẳn tù tì không?
Tần Dương nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lý Tư Kỳ, mỉm cười:
- Cô dám chơi oẳn tù tì với tôi á. Tôi là cao thủ đó, hỏi lão nhị xem.
Hà Thiên Phong cười ha ha:
- Đúng đó. Nói về oẳn tù tì thì tôi mới nhớ đến cái thằng ngốc hồi trước thi đấu oẳn tù tì với lão đại rồi thua thê thảm như chó. Thằng ngốc đó không phải là Trương Khôn, con của Trương Long hay sao?
Lý Tư Kỳ hiếu kì hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra?
Hà Thiên Phong kể lại toàn bộ quá trình đi dã ngoại, đụng độ nhóm Trương Khôn rồi chơi oẳn tù tì. Nghe xong, mọi người đều tấm tắc khen hay.
- Tần Dương, có cái gì mà anh không giỏi không?
Yến Tử Băng bỗng từ đâu thò đầu vào, nhìn Tần Dương với ánh mắt sùng bái:
- Đàn piano đánh hay, y thuật như thần, đua xe bá cháy, oẳn tù tì vô địch, đánh nhau thì quá khủng rồi …
Nghe đến đây, đám người Hà Thiên Phong và Lý Tư Kỳ kinh ngạc:
- Đua xe?
Yên Tử Băng sùng bái kể về lần đua xe lần trước của bọn họ. Tần Dương nhẹ nhàng chiến thắng, còn nẫng được 400 vạn nữa.
Tần Dương chỉ đành bày ra bộ mặt bất đắc dĩ.
Một năm qua, hắn đã trải qua vô số thăng trầm. Những người bạn này có thể biết rõ được vài chuyện chứ không ai biết hết toàn bộ. Thế mà bây giờ họ lôi hết cả tiền sử của hắn ra để đàm đạo say sưa.
- Ôi, y thuật của cậu lợi hại như thế, nếu gặp căn bệnh nào mà y học bó tay thì nhất định phải đến chỗ cậu mới được.
- Cậu đua xe khủng thế ư?
- Một mình cậu hạ đo ván hai mươi người lận?
…
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc và sùng bái của mọi người, Tần Dương chỉ đành cười khổ.
- Các cậu hát thì hát đi, uống thì uống đi. Đừng lôi tôi vào.
Hà Thiên Phong đứng dậy khoác vai Tần Dương:
- Lão đại à, vốn tưởng rằng chúng tôi hiểu rõ cậu rồi, ai ngờ gặp hai chị em Tử Tuyết, Tử Băng thì mới biết được cậu lợi hại như vậy. Xem ra trừ việc sinh em bé thì không có gì là cậu không làm được.
Tần Dương khiêm tốn nói:
- Không lợi hại như các cậu nghĩ đâu.
Hà Thiên Phong vỗ bàn, cười hắc hắc:
- Nhưng mặt khác chúng tôi có thể không bằng cậu nhưng uống rượu thì không chắc. Hôm nay không say không về. Tôi không tin cậu có thể cân được tất cả chúng tôi trên bàn nhậu.
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Thứ nhất, tất nhiên là tôi không lợi hại đến thế. Thứ hai, tôi không thể uống say, nhất định phải giữ mình tỉnh táo, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Lý Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi:
- Nguy hiểm gì thế? Chẳng lẽ cậu sợ uống say xong bị người ta lôi đi chiếm đoạt tấm thân trong trắng à?
Ở đây đều là bạn bè thân thiết nên Tần Dương không muốn gây ra hiểu lầm nào, bèn giải thích:
- Tôi có giao kèo với một người rằng nếu ai thua ba trận, tức là bị đối phương bắt ba lần thì phải thành nô bộc của người thắng trong 5 năm, hoàn toàn phải nghe lệnh của người thắng. Giao kèo này không chỉ liên quan đến vận mệnh của cá nhân mà còn cả vinh quang của sư môn nên tôi phải thận trọng, không thể để kẻ khác có cơ hội ra tay.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Giao kèo 05 năm làm nô bộc… Cái này hơi gắt quá thì phải.