Chương 598: Trả lại cậu một ân tình
Có lẽ do lâu rồi không gặp nên ai cũng uống bia cả. Có hơi men vào làm bầu không khí sôi nổi vô cùng.
Tửu lượng của Tần Dương cũng tăng lên sau lần giải độc vừa rồi, nhưng hắn vẫn kiềm chế không uống quá chén.
Tư Đồ Hương đã trở về Trung Hải, chắc chắn cô ta đang theo dõi mình rất gắt gao.
Chỉ cần mình sơ sẩy thì sẽ thất bại.
Huống chi, trước đó Tần Dương còn gặp phải một tai nạn xe cộ kỳ quái. Lúc đầu hắn còn hoài nghi là do Tư Đồ Hương làm nhưng cô ta đã phủ nhận. Vì thế Tần Dương nghi ngờ còn có một kẻ nấp trong bóng tối chờ để hại mình.
Vì thế Tần Dương càng không dám chủ quan.
Sau khi ăn lẩu xong, mọi người thống nhất đi hát karaoke.
Ba thú chơi phổ biến nhất của người thành thị là ăn cơm, uống rượu và ca hát. Tất nhiên, đối với mấy cậu đàn ông con trai nghiện rượu thì dù là đi ăn cơm uống rượu, đi karaoke uổng rượu, sau đó đổi lại chỗ khác hoặc đi quán thịt nướng uống tiếp, cuối cùng là thỏa mãn về nhà ngủ.
Dù sao thì cũng đang trong kì nghỉ, hơn nữa lúc nãy mọi người ăn cơm sớm nên bây giờ mới hơn 8 rưỡi. Thế nên tâm tình của ai nấy đều hừng hực, không ai phản đối việc đi hát.
Tần Dương bấm số điện thoại của Trương Long. Trước đó, do vụ ly hôn của cha mẹ Tiết Uyển Đồng nên hắn và Trương Long cũng đã gặp nhau, thậm chí còn thiếu nợ Trương Long một ân tình cho nên hắn cũng không ngại gặp Trương Long nhiều hơn. Dù gì thì trong nhóm của mình cũng lắm gái xinh, còn có cả ngôi sao. Nếu đi vào quán bar nhảy nhót thì thể nào cũng gây ra mâu thuẫn. Tần Dương thì không ngán ai cả nhưng tranh chấp đánh lộn cũng sẽ phá hỏng bầu không khí vui vẻ.
Tần Dương gọi cho Trương Long thông báo rằng mình có một nhóm bạn muốn đi hát, nhờ Trương Long hỗ trợ đặt một phòng vip. Tất nhiên Trương Long nhiệt tình đồng ý.
Khi đám người Tần Dương đi đến quán karaoke của Trương Long thì thấy người này và một thanh niên khác đang đứng ở trước cửa quán, hẳn nhiên là đang đợi bọn họ.
- Tần tiên sinh, đã lâu không gặp.
Trương Long nhiệt tình tiến lên, ân cần chào hỏi Tần Dương.
Tần Dương cười nói:
- Tổng giám đốc Trương khách sáo thế này thì lần sau tôi không dám đến nữa. Tôi chỉ muốn nhờ anh đặt hộ một phòng hát tốt là được rồi.
Trương Long cười nói:
- Vừa may hôm nay tôi có việc ở đây. Tần tiên sinh muốn đến đây hát là niềm vinh hạnh của Long tôi, không thể sơ sẩy khiến cậu mất hứng được. Mời mọi người vào trong.
Yến Tử Băng hiếu kì, hỏi nhỏ Tần Dương:
- Tần Dương, anh có quen biết với ông chủ ở đây à. Nhìn thái độ của ông ta có vẻ quá nhiệt tình đấy.
Hà Thiên Phong cũng nhỏ giọng kẻ lại những sự tình trước kia cho Yến Tử Băng. Nghe xong, con mắt của cô sáng ngời.
- Tần Dương lợi hại thế cơ á?
Hà Thiên Phong cười ha ha:
- Lão đại tất nhiên là lợi hại rồi. Lần trước Văn Văn đu vào quán bar bị lưu manh trêu ghẹo. Tên lưu manh này lại còn là chủ quán, có nhiều tay chân, định giữ Văn Văn ở lại. Thế mà lão đại đánh từ trong phòng ra hành lang, đánh hơn mười thằng ngã chổng vó, nằm la liệt ra đất. Đấy quả là hình tượng của một siêu cao thủ.
Nghe thế, ánh mắt của Yến Tử Băng và Yến Tử Tuyết nhìn về phía Tần Dương càng mang thêm nhiều sự sùng bái. Dù sao thì các cô cũng từng chứng kiến sự lợi hại của Tần Dương trong một lĩnh vực khác rồi.
Trương Long đích thân dẫn mọi người vào một phòng nằm ở tít sâu bên trong. Căn phòng này hoàn toàn biệt lập với các phòng khác, nội thất bên trong xa hoa tráng lệ, diện tích rất rộng lớn. Rõ ràng, đây là một căn phòng hát có chất lượng thượng đẳng.
Trương Long thu xếp cho mọi người xong thì thức thời định rời đi. Tần Dương thấy vậy thì cười nói:
- Tổng giám đốc Trương, nếu không bận thì ngồi xuống uống mấy chén.
Tất nhiên Trương Long sẽ không từ chối, cười nói:
- Tôi thì rảnh, chỉ sợ lại ảnh hưởng đến cuộc vui của mọi người thôi.
Tần Dương cười cười:
- Họ cứ việc hát, chúng ta cứ việc uống rượu.
Trương Long nghe thế thì vội ngồi xuống trước mặt Tần Dương, bưng chén rượu lên:
- Tần tiên sinh, tôi mời cậu một chén.
Tần Dương nâng chén lên, cụng với Trương Long rồi uống cạn. Đột nhiên ánh mắt hắn nhìn thấy trên trán của Trương Long có vết thương bị dán băng nên hỏi:
- Có chuyện gì thế? Ông bị thương à?
Trương Long do dự trong một giây rồi cười khổ:
- Đúng thế, trước đó tôi từng đấu với Lạn Vĩ Xương một trận. Kẻ này là người luyện võ, tôi không địch nổi nên bị đánh cho bầm dập.
Tần Dương nhíu mày:
- Lạn Vĩ Xương là ai?
- Đó là ông chủ của một quán bar ở khu vực phía Tây thành phố. Vốn kẻ này tên là Chu Xương nhưng do làm ăn bất chính nên mọi người thường gọi hắn là Lạn Vĩ Xương. Dưới tay hắn có một đám tay chân hung hãn vô cùng, chiếm lấy một quán bar phồn hoa nhất ở phía tây. Tôi cũng có góp tiền vào quán bar đó nên xảy ra mâu thuẫn với hắn. Mọi người án theo quy củ giang hồ quyết đấu một trận. Kết quả là cả hai bên đều bị tổn hại không nhẹ. Sau đó, Lạn Vĩ Xương đề nghị đơn đấu. Tôi cứ tưởng thân thể mình khỏe mạnh nên không cần sợ hắn. Ai ngờ kẻ kia quá khủng khiếp, đánh bại tôi một cách nhẹ nhàng.
Trương Long cười khổ nói:
- Về sau tôi nghe ngóng qua mới biết rằng hình như kẻ này bái được một cao thủ làm thầy, hơn nữa có người chống lưng nên làm việc càn rỡ không kiêng nể ai cả.
Tần Dương cười nói:
- Mối quan hệ của ông trong thành phố cũng rất rộng mà, chẳng lẽ lại không đấu nổi hắn.
Trương Long lắc đầu:
- Có một số việc phải tuân theo quy củ. Nếu đã thỏa thuận dùng quy củ giang hồ để giải quyết mà kẻ nào dám dùng thủ đoạn khác thì ắt sẽ bị mọi người khinh bỉ. Bản thân tôi có thể coi là người của xã hội xám (
Tần Dương bưng chén rượu:
- Sau đó thì sao? Mọi chuyện đã kết thúc chưa?
Trương Long lắc đầu:
- Sao mà kết thúc đơn giản như thế. Tên Lạn Vĩ Xương kia đã nói rằng cho phép tôi tìm người đến đấu một trận nữa. Nếu thua thì phải mất tất cả những sản nghiệp ở thành nam. Xem ra thằng này rắp tâm chiếm đoạt tất cả của tôi.
Tần Dương cười nói:
- Thế ông tìm được ai chưa?
Trương Long cười khổ:
- Những người tập võ hay là binh lính xuất ngũ thì tôi cũng đã tìm qua nhưng người mà thằng kia tìm hẳn sẽ còn lợi hại hơn. Do chưa tìm được người phù hợp nên tôi chưa dám ứng chiến. Thế mà mấy tên thủ hạ của Lạn Vĩ Xương lại cứ suốt ngày kéo đến khiêu khích, gây sự.
Ánh mắt Tần Dương nheo lại, trầm ngâm một chốc:
- Trước đó ông đã giúp tôi trong vụ ly hôn của bố mẹ của cô giáo tôi, tôi cũng đã hứa là nợ ông một ân tình. Liệu ông có muốn nhờ tôi giải quyết vụ này không?
Trương Long sửng sốt:
- Tần tiên sinh, sản nghiệp của tôi ở trong mắt người bình thường thì cũng to nhưng trong mắt cậu thì đáng là bao ….
Tần Dương cười nói:
- To hay nhỏ không quan trọng. Vấn đề là ông giúp tôi một lần, tôi cũng giúp lại ông một lần. Tất nhiên nếu ông thấy không cần thiết thì coi như tôi chưa nói gì, ân tình tôi nợ ông vẫn còn hiệu lực.
Trương Long nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tần Dương, trong lòng đắn đo một lúc rồi hạ quyết tâm:
- Tần tiên sinh, thằng Lạn Vĩ Xương kia khinh người quá lắm. Nếu cậu có thể giúp tôi chiến thắng hắn thì toàn bộ lợi nhuận hàng năm từ trận thắng đó của tôi sẽ dâng cho cậu một nửa thay lời cảm ơn.