Chương 597: “Cẩu lương” hạnh phúc
Trong phòng Vip của quán lẩu, ngay khi đám Tần Dương vừa mới gọi món xong thì Yến Tử Băng đã đẩy cửa phòng, thò đầu vào ngó xung quanh.
Yến Tử Băng mặc áo thun hai dây màu xanh, lộ ra hai bờ vai trắng, bên dưới mặc quần đùi màu đen, đi xăng đan màu hồng. Yến Tử Tuyết cũng mặc trang phục y như vậy, chỉ khác ở chỗ màu của chiếc áo là màu tím, màu của quần đùi là màu trắng, chỉ có màu giày là giống nhau, đều là màu hồng.
Hai người cao bằng nhau, kiểu tóc cũng gần giống nhau, lại mặc trang phục như vậy đi chung với nhau, vậy thì bất kể ở chỗ nào, cũng sẽ khiến cho người ta phải ngước mắt nhìn, nếu như cả hai mà cùng đi dạo phố với nhau, vậy đảm bảo có khối người phải quay đầu lại nhìn.
- Tần Dương!
Yến Tử Băng cười hì hì lên tiếng chào, sau đó đi vào cùng với em gái.
Tần Dương quay đầu lại nhìn, lập tức cười nói:
- Hai người sợ người ta không biết hai người là chị em sinh đôi à? Gương mặt với dáng người đã giống y như đúc rồi, giờ ngay cả quần áo cũng giống nhau nữa…
Khi đám Hà Thiên Phong nhìn thấy hai cô bé thì hai mắt đều không nhịn được mà sáng cả lên, lại nhìn về phía Tần Dương, lập tức trong mắt đều ẩn chứa chút ý nghĩ sâu xa.
Lão đại, cậu được lắm nha!
Người đẹp xuất hiện bên cạnh cậu không phải là hoa hậu giảng đường, thì là hoa hậu lớp, hoặc là ngôi sao. Bây giờ thậm chí cả chị em song sinh cũng có, mà quan trọng nhất là sao hai chị em này lại xinh như vậy cơ chứ!
Tần Dương cảm nhận được ánh mắt khác thường của đám Hà Thiên Phong, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Hắn thật sự không có gì mờ ám với hai chị em Yến Tử Băng hết.
Mặc dù hắn cũng không lớn hơn hai chị em Yến Tử Băng bao nhiêu, nhưng hắn lại trưởng thành hơn bọn họ rất nhiều. Nên hắn chỉ xem cả hai như em gái của mình vậy, quả thật cũng không nghĩ quá xa.
Yến Tử Băng cười ngọt ngào:
- Bởi vì sở thích của hai đứa em gần giống nhau, nên mua quần áo cũng giống hệt nhau. Chỉ khác ở chỗ màu sắc yêu thích thôi. Nhiều khi còn có thể mặc quần áo của nhau nữa, vui lắm đó!
Tần Dương cười nói:
- Đến rồi thì ngồi đi, muốn uống gì thì tự gọi. Đồ ăn bọn anh đã gọi xong rồi.
Lý Tư Kỳ ngồi ở bên tay phải Tần Dương, bên phải cô còn hai ghế trống, hai thiếu nữ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tần Dương né qua giới thiệu một lần, cuối cùng chỉ vào Lý Tư Kỳ rồi cười nói:
- Hai đứa biết cô ấy không?
Hai người Yến Tử Băng và Yến Tử Tuyết cảm thấy hơi khó hiểu. Đây là lần đầu tiên bọn này gặp bạn của anh, làm sao mà biết được?
Hai người bèn nhìn về phía Lý Tư Kỳ, khi nhìn thấy gương mặt khá quen thuộc của cô, cả hai đều trợn tròn mắt, trong ánh mắt khó giấu nổi vẻ kinh ngạc.
- Lý Tư Kỳ!
- Chị là diễn viên đóng vai nha hoàn trong Hồng Lăng Cách Cách... Bọn em mới vừa xem phim chị đóng đó!
Tần Dương cười nói:
- Phải đấy, cô ấy là Lý Tư Kỳ, là đàn chị của hai người, sinh viên năm ba của khoa biểu diễn Học viện Hí kịch Trung Hải. Anh gọi cô ấy tới, chính là vì muốn giới thiệu cho hai đứa làm quen, hai đứa gọi cô ấy là chị Kỳ, hoặc sư tỷ là được.
Hiển nhiên là hai cô bé Yến Tử Băng và Yến Tử Tuyết đều cực kỳ hưng phấn. Mắt hai cô bé tỏa sáng, vui vẻ hân hoan chào hỏi Lý Tư Kỳ.
- Chị Kỳ, chào chị, em là Yến Tử Băng, là chị.
- Còn em là em gái, tên là Yến Tử Tuyết, chào chị Kỳ!
Lý Tư Kỳ mỉm cười rồi nói:
- Lúc trước tần Dương gọi điện thoại nói muốn giới thiệu cho chị hai đàn em song sinh đẹp như hoa, chị còn tưởng rằng cậu ta khoác lác. Bây giờ thấy quả nhiên là không khoác lác chút nào, hai đứa thật là đẹp!
- Chị Kỳ mới xinh đẹp. Chị không biết đâ, lúc mấy bạn nam lớp em xem phim, tròng mắt cả đám đều sắp rớt ra!
- Đúng, đúng rồi đó. Chị chính là thần tượng của bọn em!
Tần Dương khụ khụ một tiếng, cắt đứt ba người nói chuyện, ra vẻ đứng đắn rồi nói:
- Hôm nay chúng ta tới đây là để ăn lẩu đó. Mặc dù mọi người nói đều là sự thật, nhưng cái kiểu khen qua khen lại thương mại thế này, có chừng có mực nha.
Tần Dương mà nói tức khắc gây ra một trận cười nơi các cô gái. Các cô nhao nhao kháng nghị, cả phòng nhất thời cười nói vui vẻ, không khí tốt đẹp.
Tần Dương nghiêng đầu hỏi:
- Ba người uống cái gì?
Yến Tử Băng cười hì hì nói:
- Uống rượu đi. Bây giờ bọn em đã tốt nghiệp trung học rồi, sắp thành sinh viên đại học, có thể uống rượu. Chẳng phải là anh nói muốn chúc mừng bọn em sao?
Tần Dương cũng không ngăn cản. Quả thật, hai cô bé đã tốt nghiệp trung học. Sắp vào đại học thì cũng có thể xem là người trưởng thành, đã có tư cách tự sắp xếp sinh hoạt, tự quyết định cho tương lai của mình.
- Được rồi, nhưng cũng không nên uống say. Anh không muốn đưa hai con mèo say về đâu.
Yến Tử Băng khẽ nói:
- Anh mới là mèo say ấy!
Sau khi Tần Dương giới thiệu xong, thì mặc kệ cho hai cô bé tán dóc với Lý Tư Kỳ về Học viện Hí kịch Trung Hải. Dù sao thì đối với cá nhân Yến Tử Băng và Yến Tử Tuyết, cuộc sống của sinh viên đại học vẫn còn khá lạ lẫm và tràn ngập chờ mong. Bởi lẽ ở trong quá khứ, cả hai đều phải trải qua cuộc sống lúc nào cũng bị quản thúc nghiêm ngặt, mà bây giờ cả hai sắp được tự lập rồi, sao có thể không chờ mong cơ chứ.
Một lúc sau đồ ăn được mang lên, cả đám vừa đun sôi nồi lẩu, vừa vui vẻ trò chuyện.
Tần Dương nhìn về phía Lâm Hiểu Nguyệt, cười nói:
- Lâm Hiểu Nguyệt, nghe nói rất nhiều việc lão tam làm đều là nhờ cậu góp ý giúp đỡ phải không?
Lâm Hiểu Nguyệt cảm thấy hơi ngượng, khẽ nói:
- Ngày thường mình cũng hay đọc một số sách về kinh tế, nên cũng muốn thử một chút xem sao. Dù gì mấy việc này cũng không có rủi ro gì cả, thử một chút xem có thể thành công được không.
Tần Dương có hơi bất ngờ:
- Cậu thích nghiên cứu mấy thứ này sao?
Lâm Hiểu Nguyệt ừ một tiếng:
- Cũng nên chuẩn bị trước một chút, sau này tốt nghiệp sẽ dễ tìm việc hơn. Dù sao bây giờ sinh viên ra trường cạnh tranh việc làm rất dữ dội mà.
Hà Thiên Phong cười ha ha nói:
- Bây giờ mấy cậu đều làm ông chủ rồi, sau này đâu cần phải tìm việc nữa!
Lâm Hiểu Nguyệt cười nói:
- Chuyện sau này ai biết trước được cơ chứ, thừa dịp vẫn còn trẻ, tranh thù học một chút.
Tần Dương có chút hăng hái hỏi:
- Mặc dù bây giờ chúng ta mới là năm thứ hai, nói chuyện tốt nghiệp cũng còn hơi sớm. Nhưng mọi người có dự định làm gì sau khi tốt nghiệp không, hay là định tiếp tục làm công việc kinh doanh mở đại lý này?
Tôn Hiểu Đông ở một bên cười nói:
- Bọn này cũng đang thảo luận về chuyện này. Bây giờ thì cứ phải rèn luyện kỹ năng cho thật tốt trước cái đã. Chờ sau khi tốt nghiệp, nếu như có đầy đủ khả năng thì có lẽ sẽ thử thách bản thân một tí, kiểu như chọn một công việc hay buôn bán có tính khiêu chiến. Dù sao nếu nói tới công việc kinh doanh hiện giờ thì cũng đều là do lão đại hỗ trợ, sau này bọn này hi vọng có thể tự dựa vào khả năng của mình mà mở ra một mảnh bầu trời.
Tần Dương khen:
- Tính cách của lão tam đã thay đổi nhiều thật đấy!
Tôn Hiểu Đông nhìn thoáng qua Lâm Hiểu Nguyệt ở kế bên, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình:
- Tôi hi vọng có thể nỗ lực hơn nữa, như vậy thì sao này cả hai cũng sẽ thoải mái hơn.
Lâm Trúc nâng mắt kính lên, khẽ nói:
- Trong tình yêu, tiền bạc không phải là thứ thiết yếu. Nhưng tiền bạc lại có thể trở thành thứ nâng đỡ cho tình yêu!
Tôn Hiểu Đông cười nói:
- Đúng vậy. Cả mình và Hiểu Nguyệt đều không phải là người gốc Trung Hải, vốn cha mẹ cô ấy hi vọng cô ấy sẽ về nhà sau khi tốt nghiệp. Mình mong là vào lúc tốt nghiệp, mình có thể dựa vào khả năng của bản thân mua được một căn hộ ở Trung Hải, có thu nhập kinh tế ổn định. Như vậy thì bọn này cũng sẽ có một căn nhà ở Trung Hải, mình nghĩ nếu thế thì cha mẹ cô ấy sẽ không ngăn cản hai đứa quen nhau, thậm chí là kết hôn.
Cả đám đều nhìn Lâm Hiểu Nguyệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Tô Văn Văn dựng ngón tay cái lên khen ngợi Tôn Hiểu Đông:
- Rất đàn ông!
Tôn Hiểu Đông có hơi ngượng ngùng, bổ sung:
- Ban nãy có nói sai một chút. Hẳn phải nói là cả hai cùng cố gắng, cùng nhau tạo ra tương lai cho hai đứa.
Gương mặt của Lâm Hiểu Nguyệt hơi ửng hồng, ánh mắt cô nhìn về phía Tôn Hiểu Đông, cũng nhiều hơn một chút nhu tình, cảm động cùng với… vui vẻ.
Yến Tử Băng dùng hai tay nâng cằm, vẻ mặt ước ao:
- Oa, cảm động quá đi.
Hà Thiên Phong phụ họa gật đầu:
- Đúng vậy đó, mấy người này tán tỉnh nhau giữa ban ngày. Mấy người không sợ, nhưng mà tui sắp chịu không nổi rồi...