Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 586 - Chương 596: Mặt Trời, Mặt Trăng, Ngôi Sao

Chương 596: Mặt trời, mặt trăng, ngôi sao
 

- Đi đi đi, đi ăn lẩu!

Mọi người đã đến đông đủ, nhóm người Tần Dương liền chuẩn bị xuất phát, đi đến quán lẩu mọi người quen thuộc.

- Lão đại, cậu đi một mình à? Không phải cậu nói Hàn Thanh Thanh cũng quay về rồi sao, không hẹn đi cùng à?

Tần Dương cười cười:

- Cô ấy không ở trường học, hình như đến nhà người thân hay đi đâu rồi. Nói là sắp khai giảng mới quay lại.

Hà Thiên Phong tò mò sấn đến:

- Lão đại, tiến triển của cậu và Hàn Thanh Thanh nhanh thật đó, còn cùng nhau đi du lịch London luôn rồi. Đây có phải đồng nghĩa với việc cậu và cô ấy đã gạo nấu thành cơm không?

Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc cũng tò mò nhìn Tần Dương, bọn họ đại khái biết vấn đề tình cảm của Tần Dương.

Nếu muốn tìm một hình dung sinh động, thì hắn và Hàn Thanh Thanh chính là tự do yêu đương, sáng chiều bên nhau lâu ngày nảy sinh tình cảm. Còn hắn và Văn Vũ Nghiên chỉ là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Đương nhiên Văn Vũ Nghiên không thua kém Hàn Thanh Thanh, ngược lại, còn rực rỡ và xuất sắc hơn.

So sánh giữa hai người, Văn Vũ Nghiên giống như mặt trời chói chang, mang trên người ánh sáng chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng, thu hút sự chú ý của người khác nhưng khó ai đến gần. Còn Hàn Thanh Thanh giống như mặt trăng trong sáng, dịu dàng nhàn tĩnh.

Tần Dương cười khổ nói:

- Có lẽ vậy, đợi năm ba đại học rồi hãy nói.

Hà Thiên Phong cười hehe:

- Vậy hoa khôi Văn kia, lẽ nào cứ như vậy mà từ bỏ?

Tần Dương bất đắc dĩ trả lời:

- Nếu tôi và Hàn Thanh Thanh đến bên nhau, thì Văn Vũ Nghiên đương nhiên chỉ có thể làm bạn rồi, rốt cuộc chỉ có thể chọn một trong hai.

- Hehe, bản lĩnh của cậu lớn như vậy, dứt khoát quen cả hai đi!

Tần Dương cười haha một tiếng, đang định mở miệng thì điện thoại hắn bỗng reo lên.

Tần Dương lấy điện thoại ra xem, sau đó cười nghe máy.

- A lô…

Giọng Yến Tử Băng cười hì hì vang lên trong điện thoại:

- Anh về Trung Hải rồi à?

- Đúng vậy!

Yến Tử Băng cười ha ha một tiếng:

- Báo cho anh một tin tốt. Hai người chúng em đã thi vào Học viện hí kịch Trung hải, ngành biểu diễn.

Ánh mắt Tần Dương sáng lên:

- Vậy thì tốt quá, chúc mừng chúc mừng!

Yến Tử Băng cười nói:

- Chỉ nói miệng chúc mừng thì không đủ nha?

Tần Dương cười nói:

- Vậy phải thế nào mới đủ.

Yến Tử Băng cười to haha:

- Dù sao cũng phải mời tụi em ăn cơm chứ. Ban đầu anh đã nói, sau này anh chính là phiếu cơm di động của chị em chúng em, có thể sở hữu dài hạn. Nói lời phải giữ lấy lời, vì lời hứa này của anh mà chúng em đều ở lại Trung Hải!

Tần Dương không khỏi tức cười:

- Bớt nhảm đi, thi vào Học viện hí kịch Trung Hải vốn là dự định của các em, không liên quan gì đến phiếu cơm là anh đây.

Yến Tử Băng chơi chiêu làm nũng nói:

- Em mặc kệ, dù sao anh đã nói như vậy, muốn nuốt lời sao?

Tần Dương cười haha nói:

- Giữ lời, giữ lời. Để hôm nào mời các em ăn cơm, chúc mừng các em đậu vào đại học mơ ước, từ đây thoát khỏi việc học nặng nhọc, bước vào cuộc sống tự do!

- Cảm ơn, anh biết ăn nói quá đấy. Bọn em đều rất mong đợi. Đúng rồi, bây giờ anh đang làm gì?

Tần Dương thuận miệng trả lời:

- Không phải anh vừa quay về sau, đang ở cùng với các anh em chung phòng, chuẩn bị đi ăn lẩu, tụ tập một chút.

- Lẩu!

Giọng nói Yến Tử Băng lập tức cao lên tám độ:

- Em cũng muốn ăn lẩu. Không, là chúng em đều muốn ăn lẩu. Bây giờ anh có tiện không, tiện thì dẫn theo bọn em đi?

Tần Dương hơi sững sờ, sao ai cũng chạy đến ăn chùa, hôm qua là Lý Tư Kỳ, hôm nay là chị em Yến Tử Băng…

- Không có gì bất tiện cả, chỉ mấy người cùng phòng bọn anh thôi, còn có bạn gái của bọn họ. Các em muốn đến à? Nếu đến thì anh gửi địa chỉ cho các em.

- Các anh còn chưa bắt đầu ăn sao?

Tần Dương cười nói:

- Mới vừa ra khỏi cửa, chắc còn mười lăm phút nữa đến quán.

- Gửi đi, bọn em lập tức ra khỏi nhà, đón xe đến. Chắc hai mươi phút sau sẽ đến!

Tần Dương sảng khoái gật đầu:

- Được, vậy anh gửi địa chỉ cho em!

Tần Dương cúp máy, ngẩng đầu lên cười khổ nói:

- Có hai người bạn muốn đến, vừa đậu Học viện hí kịch Trung Hải, bảo tôi mời ăn cơm chúc mừng!

Lâm Trúc đỡ đỡ mắt kiếng:

- Hai người?

Tần Dương giải thích:

- Ừ, các em ấy là một cặp song sinh, cùng đậu vào Học viện hí kịch Trung Hải.

- Woa, chị em song sinh!

Ánh mắt Hà Thiên Phong sáng lên, giơ ngón cái về phía Tần Dương:

- Cao thủ tán gái, một lần cua hai người!

Mọi người đều bị lời nói của Hà Thiên Phong chọc cho cười, Tần Dương cũng nhịn không được, dặn dò nói:

- Cái miệng phá đám của cậu, đợi chút nữa đừng ăn nói lung tung. Tôi chữa bệnh giúp cho ông nội các em ấy, sau đó liền thân quen, chỉ là bạn thôi.

Tô Văn Văn cười nói:

- Học viện hí kịch Trung Hải, tôi nhớ Lý Tư Kỳ cũng là trung hí phải không. Xem ra bọn họ là tiểu sư muội của Lý Tư Kỳ rồi.

Tần Dương hơi sững sốt, nhất thời phục hồi tinh thần lại. Đúng rồi, Lý Tư Kỳ đã là năm ba đại học rồi, cũng là ngành biểu diễn. Nếu chị em Yến Tử Băng nhập học thật sự xem như tiểu sư muội cùng ngành với cô ấy.

Hà Thiên Phong nghe xong cười nói:

- Phải nhỉ, bây giờ Lý Tư Kỳ có ở đây không, hay là cậu cùng gọi cô ấy đến ăn lẩu luôn đi, cũng giới thiệu bọn họ làm quen nhau. Tân sinh viên nhập học có sư tỷ chỉ dạy một chút cũng rất tốt. Hơn nữa cũng là thêm một người bạn. Bây giờ Lý Tư Kỳ đã là đại minh tinh rồi, sau này nói không chừng còn có thể giúp được hai người bọn họ, dù sao đều là bạn của cậu.

Tần Dương suy đi nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu bọn họ đã học ngành biểu diễn, vậy sau này dù sao cũng phải đi theo con đường biểu diễn. Quen biết với Lý Tư Kỳ một chút, ít nhiều gì có lẽ vẫn có chút trợ giúp với bọn họ.

Vốn dĩ hôm nay Tần Dương không định gọi Lý Tư Kỳ, dù sao tối qua cũng mới gặp nhau. Hơn nữa quan hệ giữa Tần Dương và Lý Tư Kỳ hình như cũng có chút kì quái. Tần Dương theo bản năng cũng muốn lạnh lùng một chút, có điều vì chị em Yến Tử Băng, Tần Dương suy nghĩ vẫn là cầm di động lên.

- Alo, ăn cơm chưa?

Giọng nói Lý Tư Kỳ vô cùng lười biếng:

- Chưa ăn nữa, chỉ ăn sáng, buổi trưa vẫn chưa ăn, đang chuẩn bị gọi đồ ăn bên ngoài.

Tần Dương cười nói:

- Vậy đừng gọi đồ ăn bên ngoài, ra ngoài ăn lẩu đi, giới thiệu với em hai tiểu sư muội của.

- Tiểu sư muội?

Tần Dương giải thích chung chung một chút, Lý Tư Kỳ cười hì hì đáp ứng:

- Chị em sinh đôi à, có thể vào ngành biểu diễn nhất định rất xinh đẹp. Sao, anh có ý định gì à?

Tần Dương không vui nói:

- Có ý định con khỉ, có đến không?

- Đến, dĩ nhiên đến!

Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:

- Làm tình nhân phải có hiểu biết của tình nhân, gọi là đến ngay là tư chất nhất định phải chuẩn bị. Yên tâm, cho dù anh có ý định gì với các em ấy, em cũng sẽ không ghen, thậm chí còn có thể giúp …

Tần Dương đương nhiên biết Lý Tư Kỳ đang nhạo báng mình, không biết nói gì cắt đứt lời của cô nói:

- Đừng nói vớ vẩn, nhanh lên, chúng tôi đang đợi dưới nhà.

- A, các cậu đã đến dưới nhà rồi sao. Được, mười phút!

Rất nhanh, Lý Tư Kỳ đội nón lưỡi trai liền xuất hiện trước mặt mọi người, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, trên mặt không trang điểm, lộ ra một gương mặt gọn gàng nhưng vẫn xinh đẹp. Cô mặc một chiếc quần cụt trắng, giày cao gót, lộ ra cặp đùi dài khiến ánh mắt đàn ông không nhịn được phát sáng.

Lý Tư Kỳ đứng trước mặt Tần Dương, lúc lắc mái tóc đuôi ngựa của mình:

- Động tác của tôi rất nhanh phải không, thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung ra ngoài không cần trang điểm. Ồ, đều là người quen cả. Tần Dương, tiểu sư muội cậu nói đâu?
Bình Luận (0)
Comment