Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 585 - Chương 595: Sự Thay Đổi Của Mỗi Người

Chương 595: Sự thay đổi của mỗi người
 

- Ồ, lão tam ăn nên làm ra lắm hả?

Hôm qua Tần Dương vừa về, chỉ gặp Trang Mộng Điệp chứ chưa gặp Tôn Hiểu Đông nên không biết tình hình của cậu ta.

Hà Thiên Phong gật đầu cười nói:

- Không phải trước đó cậu ta phụ trách việc tiêu thụ Tam Nguyên Thang trong một khu vực nhỏ sao?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng rồi, dường như cậu ta làm rất tốt, kí được hợp đồng với không ít tiểu thương ở chợ.

- Ha ha, lão đại, cậu chưa lường được khả năng thực sự của lão tam đâu.

Trên mặt của Hà Thiên Phong vừa sợ hãi, vừa thán phục:

- Bởi vì đại học đang nghỉ hè, có nhiều sinh viên lại không về quê cho nên lão tam đã tận dụng cơ hội này thuê một loạt sinh viên "càn quét" tất cả các cửa hàng từ lớn đến nhỏ trong khu vực mà mình phụ trách.

Tần Dương cảm thấy hứng thú:

- Sau đó kết quả như thế nào?

Hà Thiên Phong cười ha ha:

- Cậu ta chạy đến công ty của cậu, tìm gặp người phụ trách mảng tiêu thụ, lôi hết tất cả các loại hợp đồng ra vẫy trước mặt cô ấy và bày tỏ muốn được phụ trách khu vực lớn hơn. Người phụ trách thấy cậu ta làm được việc nên đã giao cậu ta phụ trách một khu vực lớn hơn. Dù sao thì công ty của cậu mới tiến hành chế tuyển đại lý nên còn rất nhiều khoảng trống.

- Trong suốt mùa hè, lão tam dẫn một đám sinh viên đi sớm về trễ, cứ như đi cày, lật tung cả khu vực mới lên. Mà cậu ta cũng rất kiên trì, đối với những cửa hàng không muốn ký hợp đồng thì cậu ta cố gắng thuyết phục. Nếu vẫn không thuyết phục thành công thì cậu ta sẵn sàng tự gửi hàng sang, tự bày ra, sau đó thì cứ thế là thêm một cái kệ tiêu thụ cho Tam Nguyên Thang thôi.

Tần Dương trợn to mắt, lão tam lợi hại vậy á?

Vốn dĩ từ trước đến giờ tưởng rằng lão tam chỉ là người cuồng vận động mà ghét dùng não. Thế mà lúc làm việc lại chất chơi người dơi như vậy?

- Sản phẩm của các cậu đã tạo dựng được danh tiếng không nhỏ trong hai tháng nay, cộng thêm sự nhiệt tình của cậu ta nên những thương nhân vốn còn lưỡng lự cũng không cưỡng lại nổi mà dồn dập kí hợp đồng. Tôi nghe nói khu vực mà lão tam phụ trách có độ phủ sản phẩm cao nhất trong số tất cả các đại lý của công ty cậu.

Tần Dương than thở:

- Thật không thể tin nổi!

Hà Thiên Phong cũng than thở:

- Đúng thế, lão tam vốn ngay thẳng, bình thường nhìn thì lười nhác nhưng khi làm việc lại rất bùng nổ. Không biết là nguồn động lực là từ cậu hay Lâm Hiểu Nguyệt mà cậu ta lại hăng hái đến thế. Nói tóm lại, bây giờ lão tam rất khủng.

Trong lòng Tần Dương của Tần Dương cũng vui thay cho Tôn Hiểu Đông, bởi người bạn này đã cố gắng lao động và đạt được thành tựu đáng nể.

Giống như là Hà Thiên Phong nói, mặc kệ nguồn động lực của cậu ta là do mình thúc đẩy hay cố gắng vì tương lai với Lâm Hiểu Nguyệt, thì Tôn Hiểu Đông cũng đã thay đổi chính bản thân mình theo hướng rất tích cực.

- Các cậu thấy những thành tựu của lão tam như thế chẳng lẽ lại không có cảm xúc gì?

Hà Thiên Phong bĩu môi nói:

- Tôi cũng không chơi bời trác tác gì nha. Trong suốt cả mùa hè tôi đi thực tập ở công ty của bố, chạy ngược chạy xuôi đến là mệt.

Tần Dương sáng mắt lên:

- Không phải cậu muốn đ... ăn ngon ngủ kĩ mà, sao đột nhiên lại chịu khó như vậy? Bị lão tam kích thích à?

Vốn dĩ Tần Dương muốn nói rằng "không phải cậu muốn đi tán gái à" nhưng khi nhìn Tô Văn Văn ngồi bên cạnh thì hắn kịp thời đổi chủ đề.

Hà Thiên Phong tức giận nói:

- Nếu không phải vì các cậu thì tôi phải khổ thế sao?

Tần Dương cười ha ha:

- Vậy là lỗi do chúng tôi à?

Hà Thiên Phong khẽ nói:

- Người như cậu, vừa có tiền, vừa có năng lực lại cò không ngừng cố gắng thật khiến tôi khốn khổ. Nếu tôi không cố gắng nhiều hơn thì về sau ắt bị bỏ lại xa tít tắp. Chưa cần so với siêu nhân như cậu, chỉ cần nhìn lão tam nỗ lực và đạt được thành công đã khiến tôi cảm thấy mình hơi phế vật rồi.

Tần Dương cười nói:

- Tôi chưa từng nói gì nha. Việc này không quan hệ gì với tình bạn của chúng ta.

Hà Thiên Phong gật đầu:

- Thì tôi cũng biết thế. Nhưng tôi vẫn không muốn bị tụt lại đằng sau mà muốn vượt lên chính mình. Cậu nghĩ xem, chiến thắng bản thân mình là điều quan trọng nhất trong cuộc đời đúng không?

Tần Dương gật đầu, khen:

- Quá chuẩn. Tôi tin rằng bố cậu sẽ rất vui.

Hà Thiên Phong cười ha ha, biểu lộ hơi rụt rè nhưng vẫn không kìm được mà khoe:

- Ahihi, quá vui luôn. Cậu không thể tưởng tượng được vẻ mặt rạng rỡ của bố tôi khi tôi đề nghị đi theo ông học việc đâu.

Mọi người tiếp tục hàn huyên một lúc thì Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc đến.

Sau khi hàn huyên một hồi, Tần Dương cười nói:

- Lão tam, sao chỉ đến một mình, Lâm Hiểu Nguyệt đâu?

Tôn Hiểu Đông đáp:

- Cô ấy ở lại trông cửa hàng nên lát nữa mới tới. Tôi đi ra ngoài lăn lộn nên tiện đi qua đây luôn.

Tần Dương đánh giá Tôn Hiểu Đông từ trên xuống dưới thì nhận ra rằng sau hai tháng không gặp mà cậu ta đã đen đi mấy phần. Hiển nhiên, những tháng này Tôn Hiểu Đông thường xuyên phơi mặt ra đường nên bị nắng hun cho đen da. Thế nhưng xét về tổng thể thì cậu ta trông hừng hực sức sống và cũng trầm ổn hơn nhiều.

Tần Dương cười nói:

- Lão tam, vừa rồi lão nhị tâng bốc cậu lên tận trời. Quả là giỏi, chỉ hai tháng mà làm mọi người phải ngước mắt mà nhìn.

Tôn Hiểu Đông cười ha ha, trên mặt không giấu nổi sự tự hào:

- Thực ra Hiểu Nguyệt giúp tôi rất nhiều. Những ý kiến của cô ấy không những hay mà cũng cực kì hiệu quả.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Ví dụ như là lắp kệ hàng cho những thương nhân từ chối nhận à?

Tôn Hiểu Đông gãi đầu bối rối nhưng cũng hơi đắc ý:

- Đúng thế. Nhiều người cứ vin vào lý do này để từ chối chúng ta. Về sau, Hiểu Nguyệt đề xuất ý tưởng này, tôi bèn đi đặt một đống kệ hàng vừa nhỏ lại vừa rẻ. Nhiều thương nhân thấy chúng không làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh thì cũng xuôi. Tóm lại thì bán được sản phẩm nào thì tốt sản phẩm đó.

Xem ra lão tam tìm được một quân sư siêu đẳng nha.

Tôn Hiểu Đông cười ha ha:

- Biện pháp tuy có hay nhưng mấu chốt vẫn là nhờ lão đại trợ giúp rất nhiều. Nếu không thì không có được thành tựu như hôm nay.

Tần Dương khoát tay:

- Giữa anh em trong nhà không cần khách sáo. Hơn nữa cậu còn giúp công ty bán hàng và kiếm bộn tiền cơ mà.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua Lâm Trúc đang ngồi cười tủm tỉm ở một bên, hỏi:

- Lão tứ, nghỉ hè bận không?

Lâm Trúc cười nói:

- Đi học một lớp huấn luyện để trau dồi tri thức.

Ánh mắt của hai người giao nhau, lập tức hiểu được hàm ý.

Lớp huấn luyện?

Hẳn là khóa đạo tạo của Long Sào tại Trung Hải.

Nếu đã hoàn thành xong khóa đào tạo thì hẳn Lâm Trúc đã là thành viên chính thức của Long Sào tại Trung Hải rồi.

Từ góc độ nào đó cậu ta có thể được xem như đồng nghiệp của mình rồi.
Bình Luận (0)
Comment